Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 9

Chương 9

“Nếu không phải vì bà mẹ c.h.ế.t tiệt của , thì nghĩ tôi nguyện ý lấy sao?”

Bông hoa trắng nhỏ bé đã lộ rõ bộ mặt thật đáng sợ.

Nhưng mà, người như mới xứng đôi với Thẩm Ý Chi.

Tôi không nhịn bật , hai người họ cuối cùng cũng phát hiện ra tôi.

Lâm Tuế Tuế thấy tôi đến, vội vàng hất Thẩm Ý Chi sang một bên: “Chị đến vừa lúc đấy, đưa trai chị về đi.”

Lúc trước, khi Thẩm Ý Chi và Lâm Tuế Tuế nhau bí mật, ta luôn với Lâm Tuế Tuế rằng tôi là em ta.

Lâm Tuế Tuế lạnh lùng liếc Thẩm Ý Chi: “Tôi về dự tiệc, đừng có thêm phiền phức cho tôi nữa.”

18

Lâm Tuế Tuế không thèm quay đầu lại, bỏ mặc tôi và Thẩm Ý Chi nhau.

Lúc này, những gì ta phải chịu đựng, giống hệt như tôi năm xưa.

“Thẩm Ý Chi, còn nhớ lúc trước bè của đã gì với tôi không?”

Thẩm Ý Chi quay mặt đi, cơ thể run lên không kiểm soát: “Xin lỗi, không biết…”

Tôi cắt ngang lời ta: “Anh cái gì cũng biết, chỉ là chuyện không xảy ra với mình , nên không quan tâm mà thôi.”

“Được rồi, đừng khó chịu nữa.”

“Nói đi cũng phải lại, Lâm Tuế Tuế đối xử với cũng coi như là tốt lắm rồi.”

“Cô ta chỉ mắng vài câu, chứ có bán cho lão già có sở thích đặc biệt nào đâu, đúng không?”

Tôi chỉ muốn an ủi ta, không ngờ sắc mặt ta càng ngày càng trắng bệch.

“Không phải… Tiểu Hề, em nghe giải thích, lúc đó thật sự không có ý định em.”

“Anh đã sắp xếp hết rồi, trong phòng đã đốt thuốc mê, ông ta sẽ hôn mê trước khi vào em, ngày hôm sau chỉ cần giả vờ…”

Anh ta kích giải thích, cho đến khi thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi.

“Thực ra… Thực ra lúc đó đã hơi em rồi.”

“Bốp!”

Tôi dùng hết sức tát ta một cái.

Cảm thấy một cái chưa đủ, tôi lại tát thêm mấy cái nữa.

“Giang Hề!” Thẩm Ý Chi phẫn nộ, hiện tại ta căn bản không thể đánh trả.

Tôi cố kìm nén cơn giận: “Anh còn mặt mũi đâu mà đến chữ ?”

“Bán tôi cho người đàn ông khác là , mặc kệ bè sỉ nhục tôi là , bắt cá hai tay cũng là sao?

“Anh không phải tôi, chỉ là phát hiện ra bản thân tàn phế rồi, ánh trăng sáng không còn nữa, nên chỉ muốn có một người toàn tâm toàn ý với thôi.”

“Loại người ích kỷ như , xứng đáng sao?”

19

Từ ngày hôm đó trở đi, Thẩm Ý Chi không còn đến tìm tôi nữa.

Ngày tháng của tôi trôi qua ngày càng thoải mái, thỉnh thoảng có người nhắc đến Thẩm Ý Chi, rằng ta sống không tốt.

Nghe , trước mặt dì Thẩm, Lâm Tuế Tuế đối xử với Thẩm Ý Chi cũng coi như là tốt, sau lưng lại đánh đập, mắng chửi ta không thương tiếc.

Không biết Thẩm Ý Chi bị trúng tà gì, bị bắt nạt như mà cứ im lặng chịu đựng.

Tôi đoán chắc ta thật lòng Lâm Tuế Tuế.

Thẩm Vũ Yến gọi điện thoại cho tôi vài lần, lời ra cứ như coi tôi là tâm giao.

“Cái con Lâm Tuế Tuế đó, trước đây tôi còn tưởng ta hiền lành, yếu đuối, nào ngờ lòng dạ lại độc ác đến !”

“Chị Giang Hề, nếu người kết hôn với họ là chị thì tốt biết mấy.”

Tôi mỉm : “Đừng bậy, tôi và Thẩm Ý Chi là em.”

Thẩm Vũ Yến ở đầu dây bên kia bĩu môi: “Cũng đâu phải em ruột, dì chỉ nuôi chị mấy năm, còn chưa kịp ghi tên chị vào hộ khẩu.”

“Chị Giang Hề, hay là chị đi cướp hôn đi! Ngay ngày mùng 10 tháng sau.”

Nghe ta , mí mắt tôi giật liên hồi.

Tôi bỗng nhiên nhớ, trước khi tôi kết hôn với Thẩm Ý Chi, Thẩm Vũ Yến không hề có ác ý với tôi như .

Sau khi tôi kết hôn với Thẩm Ý Chi, ta bỗng nhiên như biến thành một người khác, ngược lại càng ngày càng thân thiết với Lâm Tuế Tuế.

Bây giờ người kết hôn với Thẩm Ý Chi là Lâm Tuế Tuế, chẳng lẽ…

Tôi giả vờ như vô hỏi: “Vũ Yến, em sẽ không phải thích…”

Chưa kịp dứt lời, đầu dây bên kia đã vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể, sao em có thể thích họ chứ?”

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Vũ Yến ấp úng: “Được rồi, đúng là có chút… Nhưng ấy là họ ruột của em, chúng em chắc chắn là không thể nào mà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...