15
“Ý Chi…”
Bông hoa trắng nhỏ bé khóc đến đỏ hoe mắt trông thật đáng thương, Thẩm Ý Chi lại né tránh ánh mắt của ta.
“Giang Hề, em không nên gọi ấy đến.”
“Anh như thế này, sao có thể…”
Anh ta không thể tiếp, trên ga giường đã loang lổ một mảng chất lỏng màu vàng nhạt.
Lâm Tuế Tuế theo bản năng lùi lại hai bước, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Thẩm Ý Chi, lòng tự trọng của ta bị tổn thương.
“Giang Hề…” Anh ta tôi với ánh mắt cầu xin.
Tôi vẫn thản nhiên: “Làm gì , chẳng lẽ còn trông chờ vào tôi sao?”
“Bạn ở đây, như có thích hợp không?”
Mắng Thẩm Ý Chi xong, tôi quay sang với Lâm Tuế Tuế: “Lâm tiểu thư, tôi cũng nghe sơ qua về câu chuyện của hai người. Yêu nhau như , chắc chắn là muốn đi cùng nhau đến hết đời, nếu đã như , bây giờ nên học cách chăm sóc người tàn tật đi.”
Dưới sự thúc giục và áp lực đạo đức của tôi, Lâm Tuế Tuế khó khăn dìu Thẩm Ý Chi dậy.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại, tôi không bỏ lỡ ánh mắt oán hận của Lâm Tuế Tuế.
Tôi mỉm , người gặp phải biến cố lúc đó là tôi, họ có thể đắm chìm trong cao thượng không thành.
Đổi lại là họ, dưới áp lực của cuộc sống, liệu họ có thể kiên định như không?
16
Sau khi dặn dò dì Thẩm vài câu, tôi liền rời đi.
Thẩm Ý Chi có mẹ, có , đương nhiên không cần tôi ở lại đó kỳ đà cản mũi.
Tôi sống cuộc sống của mình, đi học như bình thường, tôi có thể tự do đi lại, tự do chạy nhảy.
Cảm giác tự do đã mất từ lâu khiến tôi say mê.
Nghe Thẩm Ý Chi vẫn không cam lòng, ngày nào cũng tập vật lý trị liệu, tiếc là không có tác dụng.
Đì Thẩm thi thoảng lại liên lạc với tôi, lời ra đều thể hiện sự bất mãn với Lâm Tuế Tuế.
Không gì khác ngoài việc ta không biết cách chăm sóc Thẩm Ý Chi, không chu đáo như tôi.
Thẩm Ý Chi cũng muốn tìm tôi, tiếc là tất cả phương thức liên lạc của ta đều bị tôi chặn hết.
Cho đến ba tháng sau, khi tôi đang ăn cơm cùng các em trong nhóm nghiên cứu, thì cờ gặp Thẩm Ý Chi và Lâm Tuế Tuế.
17
Lâm Tuế Tuế đẩy Thẩm Ý Chi đi về phía chúng tôi, sắc mặt của cả hai đều không tốt lắm.
Lâm Tuế Tuế đang bận mắng Thẩm Ý Chi, không để ý đến sự tồn tại của tôi: “Anh là đồ tàn phế, đến đây gì, muốn mất mặt à?!”
Giọng điệu chán ghét này khác hẳn với vẻ dịu dàng trước đây.
Cũng không trách Lâm Tuế Tuế nổi giận, tôi đã âm thầm điều tra, thì ra cái gọi là lãng mạn của Thẩm Ý Chi chỉ là âm mưu từ lâu của Lâm Tuế Tuế.
Gia đình Lâm Tuế Tuế không khá giả, ta hy vọng tìm một người đàn ông giàu có, đầu óc đơn giản để giúp ta thay đổi vận mệnh.
Sự xuất hiện của Thẩm Ý Chi vô cùng đúng lúc, tiếc là kiếp trước đã bị tôi cản đường.
Còn kiếp này sao…
Bị ghét bỏ, Thẩm Ý Chi đỏ mặt tía tai: “Anh không đến thì sao biết em và bè của em xấu như thế nào?”
Lâm Tuế Tuế lạnh: “Nói là đồ tàn phế, là thằng đàn ông bất lực?
“Bọn họ sai sao?
“Anh tự lại mình đi, đi vệ sinh cũng phải để tôi hầu hạ, còn trò trống gì nữa?
“Nếu không phải vì muốn thoát khỏi cái nhà đó, thì ai thèm ở bên cạnh một tên tàn phế như chứ?”
Thẩm Ý Chi toàn thân run rẩy: “Em… Em cái gì…”
Lâm Tuế Tuế phớt lờ ánh mắt muốn g.i.ế.c người của ta: “Biết trước chăm sóc một tên tàn phế lại phiền phức như , lúc trước chi bằng tôi đổi mục tiêu khác.”
Thẩm Ý Chi gầm lên: “Ly hôn! Nhân lúc chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ.”
Hóa ra bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, xem ra dì Thẩm cũng biết hình của con trai mình, không cho phép ta kén cá chọn canh nữa.
Lâm Tuế Tuế nghe liền không chút khách khí đ.ấ.m đá ta: “Ly hôn? Anh nghĩ tôi không muốn sao? Phục vụ ba tháng, tôi suýt chút nữa thì nôn hết ra rồi.”
Bạn thấy sao?