Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 7

Chương 7

Thẩm Ý Chi đã tỉnh, giọng khàn đặc, mang theo tiếng nức nghẹn, như thể tôi là kẻ phụ bạc.

“Rõ ràng em có thể đẩy ra…”

Tôi nghiêng đầu: “Thẩm Ý Chi, đừng giả vờ nữa, tôi biết cũng đã trở về.”

Trước khi kết hôn, Thẩm Ý Chi chưa từng gọi tôi là Tiểu Hề, hơn nữa vừa rồi ta hỏi tôi tại sao không cứu ta.

Bị vạch trần, Thẩm Ý Chi đỏ mặt, ban đầu ta muốn đứng trên đỉnh cao đạo đức để chiếm thế thượng phong, khiến tôi áy náy.

Tôi ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng vỗ về đôi chân của ta: “Thẩm Ý Chi, chân của đã bị phế rồi.”

“Còn nhớ kiếp trước đã gì với tôi không?”

“Là cầu xin tôi cứu sao?”

“Có ai hỏi ý kiến có đồng ý hay không? Anh thà rằng người tàn phế là chính mình!”

Tôi mỉm ta: “Chẳng phải không muốn sao? Bây giờ chúc mừng đã toại nguyện rồi nhé.”

“Anh không cần phải áy náy vì tôi nữa.”

“Bây giờ chỉ mất đi đôi chân, có thể sống đường hoàng, không cần phải ép buộc bản thân gánh vác trách nhiệm không đáng có.”

Thẩm Ý Chi sững sờ tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục như đèn kéo quân: “Giang Hề, trước đây sao không nhận ra em là đồ thần kinh nhỉ?

“Em không phân biệt đâu là lời trong lúc tức giận sao?”

Bộ dạng này của ta và bộ dạng trơ trẽn không cần tôi cứu kiếp trước trùng khớp đến kỳ lạ.

Cứu ta, ta trách tôi, không cứu ta, ta vẫn trách tôi.

Tôi tức giận vô cùng, giơ tay tát ta một cái.

“Biết tôi là đồ thần kinh còn dám cãi lại? Muốn bị c.h.ặ.t c.h.â.n lần nữa sao?”

Nghe tôi , Thẩm Ý Chi đột nhiên run lên.

Quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, suýt chút nữa ta đã quên mất kiếp trước mình c.h.ế.t thảm như thế nào.

“Là hồ đồ rồi.”

“Vốn dĩ đã ghét loại phụ nữ như em rồi, kiếp này không cần phải ràng buộc nhau nữa, cũng tốt.”

Anh ta đang cố gắng gỡ gạc lại chút thể diện cho bản thân.

14

Mười phút sau, Thẩm dì vội vàng chạy đến.

“Ý Chi!”

Thẩm đang đi công tác ở nước ngoài, thật tội nghiệp cho bà ấy khi phải một mình gánh chịu nỗi đau này.

“Dì, dì đừng quá đau lòng, ít nhất người còn sống là tốt rồi.”

“Sống là tốt rồi.”

Tôi tượng trưng an ủi dì Thẩm.

Kiếp trước, bà ấy đối xử với tôi không tệ, cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trước khi tôi kết hôn với Thẩm Ý Chi, bà ấy thật lòng coi tôi như con .

Sau khi kết hôn, bà ấy cũng thật lòng đau lòng cho tôi, sự đau lòng này không thể địch lại thời gian trôi qua và những tiếng thở dài của con trai ruột.

, khi tôi bị Thẩm Vũ Yến bắt nạt, bà ấy đã chọn cách ngoảnh mặt ngơ.

“Giang Hề, em ý lời của mình một chút.” Thẩm Ý Chi có chút sốt ruột.

Anh ta không muốn dì Thẩm lo lắng, hiện tại, ngay cả việc tự mình trở mình ta cũng không .

“Tiểu Hề, dì và bố nó đều bận, cảm ơn con đã đến chăm sóc Ý Chi.” Dì Thẩm vừa khóc vừa nắm lấy tay tôi: “Dì biết con có ý với Ý Chi, hình hiện tại…”

Nói đến đây, bà ấy lại nghẹn ngào.

Tôi hiểu ý của bà ấy, bà ấy lo lắng Thẩm Ý Chi không ai thèm lấy, giống như bà ấy đã từng lo lắng cho tôi .

Tôi thẳng thắn : “Dì, con chỉ coi Thẩm Ý Chi là trai.”

“Hơn nữa, Thẩm Ý Chi đã có rồi.”

Dì Thẩm kinh ngạc Thẩm Ý Chi: “Tiểu Hề là thật sao?”

Thẩm Ý Chi mím chặt môi, ban đầu ta không muốn vạch trần nhanh như , hiện tại lại bị tôi dồn vào đường cùng.

Tôi ân cần bổ sung: “Vừa rồi con đã thông báo cho ấy đến rồi.”

“Con không muốn kẻ thứ ba hoại cảm của người khác, mong dì hiểu cho.”

Vừa dứt lời, Lâm Tuế Tuế mặc một chiếc váy trắng đã xuất hiện ở cửa.

Phản ứng của ta cũng giống hệt dì Thẩm, kinh ngạc, bật khóc.

Dì Thẩm đã từng gặp Lâm Tuế Tuế, bà ấy không thích này, bởi vì nhà ta còn có hai chị và một em trai, gia đình như thì không xứng với con trai bà.

Chỉ là hình hiện tại…

Dì Thẩm không tiện gì thêm, chỉ có thể lấy cớ đi mua cơm rồi rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...