Giữa chừng, ta còn tỉnh dậy, tiếng hét kinh hoàng của ta khiến tôi phải dừng tay, nhét khăn vào miệng ta.
Anh ta lắc đầu điên cuồng.
Tôi vội vàng an ủi ta: “Yên nào, tôi không g.i.ế.c đâu.”
“Chỉ cần hai cái chân của thôi.”
“Dù sao cũng không cần đến, chi bằng trả lại cho tôi.”
Anh ta phát ra những tiếng ú ớ, có lẽ là đang cầu xin.
Tôi dán đoạn hội thoại đó lên mặt ta, cuối cùng ta cũng im lặng, chỉ còn lại nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
Trời gần sáng, cuối cùng tôi cũng chặt xong hai cái chân đó, con d.a.o cũng cùn mất rồi.
Thẩm Ý Chi đã nhiều lần ngất đi rồi tỉnh lại, sau khi xong việc, tôi lấy khăn ra khỏi miệng ta, ta đã thoi thóp.
“Giang…”
Thôi, tôi lại nhét khăn vào miệng ta, tôi lười nghe.
Tôi đã tỉnh ngộ quá muộn, cuộc đời này đã bị hủy hoại ngay khoảnh khắc tôi mất đi đôi chân.
Vì ta muốn hủy hoại tôi hoàn toàn, nên tôi đành phải ra tay trước, hủy hoại ta.
Tôi đốt than trong phòng, ôm ta đang rên rỉ chìm vào giấc ngủ.
Cũng tốt, khi tỉnh ngộ, tôi đã loại bỏ một tên súc sinh đội lốt người cho thế giới này.
12
Tôi không ngờ mình còn có thể mở mắt ra.
Cảm giác tê dại ở hai chân khiến tôi không khỏi trợn to mắt.
Tôi đã tái sinh, tái sinh vào thời điểm trước khi tai nạn xảy ra.
Tôi lập tức bật dậy, những người khác trong phòng thí nghiệm đều giật mình.
“Em , em… không sao chứ.”
Tôi chằm chằm vào đôi chân của mình, qua loa trả lời vài câu.
Tôi đã trở lại thời điểm năm hai đại học.
Lúc đó, để gần Thẩm Ý Chi hơn, tôi đã chọn ngành học giống ta, thậm chí còn tìm cách vào cùng một nhóm với ta, kết quả là tai nạn đó đã khiến tôi phải bỏ học.
Cảm nhận sức mạnh từ đôi chân, tôi kích đến run người.
Bây giờ là 13 giờ 27 phút chiều ngày 8 tháng 5, còn mười phút nữa trần nhà sẽ sập xuống.
Kiếp trước, tôi đã không màng đến bản thân, liều mạng đẩy Thẩm Ý Chi sang một bên, còn bản thân thì bị đè dưới trần nhà.
“Giang Hề, em sao ?” Một bàn tay to lớn đặt lên trán tôi, là Thẩm Ý Chi, “Em sốt à, có cần xin nghỉ giúp em không?”
Tôi theo bản năng né tránh tay ta, ánh mắt ta thoáng vẻ tổn thương.
“Anh…”
Hành kỳ lạ của chúng tôi đã thu hút sự ý của những người khác.
“Ơ kìa, hai người cãi nhau à?”
Ngày thường tôi luôn bám theo Thẩm Ý Chi, còn Thẩm Ý Chi thì không nhận cũng không từ chối, đến nỗi mọi người đều trêu chọc chúng tôi là “cặp đôi nhỏ”.
“Không phải, ấy có rồi, em không liên quan gì đến ấy.” Tôi vội vàng phủ nhận, kiếp này, dính dáng đến Thẩm Ý Chi cũng khiến tôi thấy ghê tởm.
Thấy tôi từ chối nhanh như , còn nhắc đến bí mật của ta, Thẩm Ý Chi hơi sững người.
Anh ta hạ giọng: “Giang Hề, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Tôi ta, đột nhiên hiểu rõ điểm kỳ lạ giữa chúng tôi.
Lúc này Thẩm Ý Chi có , ta vẫn mập mờ với tôi, cho dù bây giờ bị tôi vạch trần, ta cũng không muốn thừa nhận.
Đây là muốn hưởng thụ cảm giác đương kích thích mà lại không muốn từ bỏ sự tốt đẹp của tôi dành cho ta sao?
Hóa ra người tôi từng thích ngay từ đầu đã là kẻ tồi tệ rồi.
“Cẩn thận!”
Một tiếng kêu kinh hãi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Trần nhà bắt đầu sập xuống như kiếp trước, Thẩm Ý Chi đúng lúc đứng ngay vị trí trung tâm.
Còn tôi chỉ đứng ở mép của mảng trần nhà sắp sập.
Kiếp trước, tôi đã không màng đến bản thân mà đẩy Thẩm Ý Chi ra.
Kiếp này, tôi nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm.
“Tiểu Hề?!” Thẩm Ý Chi gọi tôi đầy khó tin.
Ngay sau đó, trần nhà sập xuống, sau tiếng kêu kinh hãi, Thẩm Ý Chi bất tỉnh.
13
Vì lương tâm, tôi vẫn gọi 120 cho Thẩm Ý Chi.
Bác sĩ , hai chân của Thẩm Ý Chi đã bị phế, từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tôi phải cố kìm nén lắm mới không thành tiếng.
“Giang Hề, tại sao… Tại sao em không cứu ?”
Bạn thấy sao?