Tôi bật nhạt:
“Sao em lại nghĩ chị sẽ liên lạc với ta?”
Nghe , Lâm Kinh Dư thoáng sững người, rồi lập tức như bừng tỉnh.
“Chị… chị đã sớm biết rồi đúng không?”
“Cho nên kiếp này chị mới không tranh giành Phó Tư Diễn với em.”
Cô ta bỗng lên , chỉ tay vào tôi:
“Lâm Kinh Thư à Lâm Kinh Thư, thì ra kiếp trước cuộc sống của chị cũng đâu có hào nhoáng như vẻ ngoài!”
Mẹ tôi hoảng sợ:
“Tiểu Dư, con đang linh tinh gì thế? Cái gì mà kiếp trước? Con đừng dọa mẹ!”
Tôi quay người:
“Ba mẹ, con đi trước đây.”
Mẹ tôi vội vàng chạy theo:
“Con đi đâu đấy? Con đã về nước rồi, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi mà?”
Tôi lắc đầu:
“Sắp tới con sẽ rất bận. Có thời gian con sẽ ghé thăm ba mẹ.”
Vừa đến cửa biệt thự, Lâm Kinh Dư đã đuổi theo.
“Lâm Kinh Thư, chị đừng đi! Nói cho em biết… kiếp trước chị cũng sống như thế này sao?”
Tôi lạnh lùng ta — Lâm Kinh Dư, người như phát rồ.
Tôi không biết sau khi ta kết hôn với Phó Tư Diễn thì sống thế nào. Nhưng tôi có thể đoán phần nào.
“Lâm Kinh Dư…” Tôi cất giọng lạnh lẽo, “Em còn nhớ không? Kiếp trước, lúc em lái xe đâm về phía chị, chị đang gì không?”
Lâm Kinh Dư dường như thật sự đang cố gắng nhớ lại.
Tôi cho ta biết:
“Chị đang kéo vali, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Phó.”
“Vì chị đã đề nghị ly hôn với Phó Tư Diễn.”
Lâm Kinh Dư chết lặng.
Kiếp trước, sau khi tôi câu “Phó Tư Diễn, chúng ta ly hôn đi”, tôi thu dọn mọi thứ mình mang đến, nhét vào một chiếc vali nhỏ, rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Khi tôi đi một đoạn, thì thấy Lâm Kinh Dư lái một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến.
Trong ánh mắt ta khi ấy, là cơn điên dại và ghen tỵ đến tận xương tủy.
Tôi mở to mắt nụ méo mó bệnh hoạn trên mặt ta, và giây sau đó — toàn thân tôi chìm vào bóng tối vô tận.
Lâm Kinh Dư luôn ghen tị với việc tôi có thể gả vào nhà giàu.
Kiếp trước, ta suốt ngày quấn lấy tôi và Phó Tư Diễn, năn nỉ chúng tôi giới thiệu cho ta một cậu ấm nào đó. Nhưng chẳng ai vừa mắt.
Cô ta không học vấn, nhan sắc cũng không quá nổi bật, gia thế thì càng không có gì đáng . Dù có là em vợ của Phó Tư Diễn, thì đám con nhà giàu cũng chẳng ngu đến mức cưới ta chỉ để bám víu vào nhà họ Phó.
Hơn nữa khi đó, nhà họ Lâm sớm đã tách biệt khỏi gia đình chúng tôi, giới thượng lưu ai cũng rõ điều đó.
Vì , cuối cùng Lâm Kinh Dư chỉ có thể gả cho một nhân viên công sở bình thường.
Chồng ta dĩ nhiên không thể mua cho ta Hermes hay Porsche. Mỗi lần thấy tôi mặc đồ hiệu, đeo trang sức, đi đâu cũng có tài xế đưa rước, trong ánh mắt ta đều tràn ngập ghen tỵ điên cuồng.
Cuối cùng, ta bị chính lòng đố kỵ nuốt chửng.
Cô ta phát điên mà gào lên với tôi:
“Chị chỉ sinh trước em có mười hai phút, tại sao chuyện gì chị cũng hơn em?!”
Lúc ta lái xe lao vào tôi, tôi thấy ta lớn hét lên — miệng mấp máy:
“Lâm Kinh Thư, chị đi chết đi!”
12
Trong những đêm khuya yên tĩnh, tôi từng nghĩ đến chuyện bắt Lâm Kinh Dư phải đền mạng bằng chính mạng của mình.
Nhưng tôi không muốn tự bẩn tay.
Kiếp này, tôi có thể sống cuộc đời mà mình mong muốn, không ai quấy rầy, như thế đã là ân huệ lớn lao. Tôi không muốn hủy sự bình yên này.
Vì , tôi cảnh cáo Lâm Kinh Dư:
“Chuyện giữa em và Phó Tư Diễn, tôi không quan tâm.”
“Nhưng Lâm Kinh Dư, em nhớ cho kỹ — tôi đã tha cho em một mạng.”
“Nếu em còn không biết điều, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì em nợ tôi, kể cả mối thù ở kiếp trước.”
Tôi đẩy ta ra, bước lên chiếc taxi vẫn đang đợi bên ngoài.
Tô Vận Ninh đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho tôi.
Không lâu sau, công ty của tôi và Tô Vận Ninh cũng chính thức thành lập, đặt dưới danh nghĩa của tập đoàn nhà họ Tô.
Dự án đầu tiên mà Tô Vận Ninh nhận , trùng hợp lại là hợp tác với Phó Tư Diễn.
Tôi là người đại diện đến ký kết.
Khi Phó Tư Diễn thấy tôi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Anh ta vẫn tôi bằng ánh mắt như muốn dò hỏi điều gì, chỉ là giờ đây, tôi đã có thể giữ vững bình tĩnh.
“Chào , Tổng giám đốc Phó.” Tôi mỉm chào hỏi.
Phó Tư Diễn thu lại ánh dò xét, cũng khẽ đáp lễ.
Chúng tôi bắt đầu bàn chuyện công việc.
Chỉ là cũng thấy rõ — Phó Tư Diễn vẫn chưa đủ bản lĩnh, suốt quá trình chỉ có thể bị đi theo nhịp của tôi.
Mà rõ ràng, tôi mới là người vừa bước chân vào thương trường.
Dù sao, buổi đàm phán vẫn xem như thuận lợi.
“Nếu hài lòng, phiền Tổng giám đốc Phó ký tên vào đây.” Tôi đưa hợp đồng cho ta.
Phó Tư Diễn im lặng tôi một lúc, sau đó cúi đầu ký tên rồi đóng dấu.
Tôi định nhắc ta đọc kỹ thêm lần nữa, rồi lại thôi.
Bây giờ, tôi là người ăn.
“Tổng giám đốc Phó, mong hợp tác vui vẻ.” Tôi đứng dậy, đưa tay ra.
Đang chuẩn bị rời đi thì Phó Tư Diễn bất ngờ gọi tôi lại.
“Cô Lâm, tôi…”
Anh ta ngập ngừng, rồi hỏi:
“Chúng ta… từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Tôi quay đầu lại:
“Tổng giám đốc Phó đúng là hay quên, tôi là chị của Lâm Kinh Dư.”
Phó Tư Diễn lắc đầu:
“Tôi không chuyện đó. Ngay từ lần đầu tiên gặp , tôi đã cảm thấy rất quen thuộc.”
Tôi nhướng mày:
“Có lẽ là mặt tôi dễ nhớ.”
Phó Tư Diễn bước đến gần.
Anh ta rất cao lớn, đứng trước mặt tôi, bóng phủ xuống, che kín cả ánh sáng.
Nếu là ba năm trước, tôi chắc chắn sẽ hoảng loạn.
Nhưng giờ đây, tôi bình thản thẳng vào mắt ta, khẽ cong môi:
“Còn chuyện gì nữa không, Tổng giám đốc Phó?”
Phó Tư Diễn im lặng rất lâu, rồi lắc đầu:
“Không có gì. Tôi tiễn ra ngoài, mời.”
Cánh cửa văn phòng bỗng bị đẩy mạnh, không hề báo trước.
“Phu nhân!” Trợ lý của Phó Tư Diễn vội lao đến định cản Lâm Kinh Dư lại.
Nhưng khi thấy tôi, ta như một con bò tót thấy tấm vải đỏ, lập tức mất hết lý trí.
“Lâm Kinh Thư, con đàn bà đê tiện này! Chị lừa tôi!”
Cô ta lao tới định đánh tôi.
Phó Tư Diễn chắn trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay ta, rồi hất mạnh ra.
Anh ta nghiêm giọng cảnh cáo:
“Lâm Kinh Dư, đây là công ty! Em đừng phát điên ở đây!”
Lâm Kinh Dư vẫn muốn lao vào tôi:
“Con đĩ này! Chị quyến rũ chồng tôi! Chị đáng chết!”
“Tôi sẽ chị!”
“Bốp!”
Một tiếng tát vang lên, Lâm Kinh Dư cuối cùng cũng chịu im lặng.
Cô ta ôm mặt, Phó Tư Diễn bằng ánh mắt không thể tin nổi:
“Anh đánh em?”
Phó Tư Diễn dường như cũng không ngờ bản thân lại ra tay. Anh ta sững người.
Vài giây sau, ta lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có:
“Cút ra ngoài.”
Lâm Kinh Dư vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Phó Tư Diễn mệt mỏi đưa tay day trán, khẽ thở dài, rồi quay sang với tôi:
“Xin lỗi.”
Tôi ta lạnh lùng, không hề cảm thấy nhẹ nhõm vì kiếp này ta đã ra tay đánh Lâm Kinh Dư, trong khi kiếp trước chưa từng đánh tôi.
Ngược lại, chính Lâm Kinh Dư mới khiến tôi hoàn toàn rõ bản chất thật sự của người đàn ông này.
May mắn thay, bây giờ giữa tôi và ta đã không còn chút liên hệ nào nữa.
“Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép đi trước.”
Tôi bước ra cửa thì lại nghe giọng của ta vang lên phía sau, trầm lặng, mang theo chút bất lực:
“Tôi định sẽ ly hôn với ấy.”
13
Phó Tư Diễn vẫn còn đang lẩm bẩm:
“Cô ấy đã thay đổi, trở nên thực dụng, hám danh. Trên người ấy, tôi không còn thấy chút bóng dáng nào của nhỏ năm xưa đã cứu tôi nữa.”
“Cô ấy không nên như …”
Anh ta ngồi trên sofa, cả người trông càng thêm mỏi mệt và bất lực, như thể đang gấp gáp tìm một nơi để trút hết cảm .
Tôi bộ dạng đó của Phó Tư Diễn, không kìm bật lạnh.
Anh ta ngẩng đầu, ngạc nhiên tôi.
“Phó Tư Diễn, nếu bây giờ ấy vẫn kiên cường, không màng vật chất, không ăn diện trang điểm… thì có phải lại sẽ chê ấy mất mặt không?”
Dù sao thì, kiếp trước tôi chính là như , ta vẫn chán ghét như thường.
Đàn ông mà, luôn là kiểu: ăn trong bát, dòm trong nồi.
Ánh mắt Phó Tư Diễn thoáng qua vẻ bối rối.
Tất nhiên, ta không thể hiểu tôi đang gì.
Và tôi cũng chẳng cần giải thích với ta gì.
“Tạm biệt, Tổng giám đốc Phó.”
Vừa rời khỏi trụ sở tập đoàn Phó thị, tôi đang chuẩn bị bước lên xe thì giọng chanh chua của Lâm Kinh Dư vang lên phía sau.
“Lâm Kinh Thư, con tiện nhân này!”
Cô ta lao từ một bên đến, gào lên:
“Chị từng sẽ không tranh giành với em mà! Vậy tại sao chị lại quay về? Tại sao?!”
Cô ta gào lên, khiến mọi người xung quanh đều về phía này. Rồi như phát điên, ta vung tay loạn xạ muốn đánh tôi.
Tôi mất kiên nhẫn, hất ta ra.
Lâm Kinh Dư đang mang giày cao gót mũi nhọn, mất đà ngã phịch xuống đất.
Tôi cụp mắt xuống, giọng lạnh tanh, cao ngạo:
“Lâm Kinh Dư, tôi hiểu tại sao em nghĩ tôi nhẫn nhịn suốt ba năm chỉ để quay về cướp đàn ông từ tay em.”
“Bởi vì trong đầu em chỉ có đàn ông, nên em tưởng ai cũng giống em.”
“Tôi sẽ lại lần cuối — tôi, không tranh giành Phó Tư Diễn với em.”
“Vì ta, không đáng.”
Nước mắt lăn dài trong đôi mắt Lâm Kinh Dư, lớp trang điểm lem nhem khiến ta trông thật thảm .
“Chị có ý gì?!”
“Đến giờ mà em còn chưa hiểu à?” Tôi nhạt. “Em biết vì sao tôi không trả thù em không?”
Bạn thấy sao?