Trọng Sinh Rồi, Tôi [...] – Chương 2

Chương 2

5

Tôi không họ nữa, rời khỏi nhà.

Tới thư viện thành phố mượn vài cuốn sách, canh đúng giờ Phó Tư Diễn chắc đã đi rồi, tôi mới quay về.

Ai ngờ vừa đến cổng đã nghe thấy giọng Phó Tư Diễn.

“Ba mẹ vẫn chưa đồng ý cho cưới em, nên Tiểu Dư, tạm thời em phải chịu thiệt một chút.”

Tiếp đó là giọng của Lâm Kinh Dư, đầy vẻ thấu hiểu:

“Chỉ cần ở bên , thiệt thòi thế nào em cũng cam lòng.”

Nhưng ngay sau đó, lời ta đã phản bội chính ta.

“Thực ra… có thể thử chống lại họ mà. Họ là cha mẹ , đâu thể thật sự bỏ mặc .”

Phó Tư Diễn dường như khựng lại:

“Chống lại? Anh đã rồi, những gì trước truyền thông, chẳng phải em cũng đã nghe rồi sao?”

“Ý em là, có thể… ví dụ như tuyệt thực chẳng hạn, hoặc dứt khoát đe dọa họ, nếu không đồng ý, thì cắt đứt quan hệ luôn.”

Nói xong, Lâm Kinh Dư vội vàng chữa lại:

“Tất nhiên em không hy vọng trở mặt với bố mẹ, … em thật sự mong gia đình có thể chấp nhận chúng ta, như thì mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Phó Tư Diễn dịu dàng :

“Anh hiểu.”

Tôi đứng ở cửa, nghe hết những lời đó, lặng lẽ bật .

Kiếp trước, để ở bên tôi, Phó Tư Diễn cũng từng như — đầu tiên là tuyên bố công khai trước truyền thông, sau đó tuyệt thực, cuối cùng còn dọa sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.

Nhưng bố mẹ ta chỉ có duy nhất một người con trai, từ nhỏ đã nuôi dạy như người thừa kế nhà họ Phó. Làm sao họ thực sự để bỏ nhà ra đi?

, chưa đến một tuần, Phó Tư Diễn đã bị gọi về.

Bố mẹ ta cuối cùng cũng thỏa hiệp, chấp nhận tôi con dâu nhà họ Phó.

Tôi còn nhớ rõ, trước ngày cưới, mẹ của Phó Tư Diễn từng hẹn tôi ra ngoài gặp mặt một lần.

Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chỉ như ngoài ba mươi, ngồi đối diện tôi với vẻ quý phái, thanh lịch.

Bà ấy thậm chí chưa mở lời, giữa chúng tôi đã như có một bức tường vô hình ngăn cách.

Tôi bỗng nhận ra, tôi và bà, và cả Phó Tư Diễn, có lẽ mãi mãi cũng không thuộc cùng một thế giới.

Nhưng Phó Tư Diễn đã quá nhiều vì tôi, nếu lúc đó tôi lùi bước, khác nào một kẻ hèn nhát?

Đó là một sự phản bội.

Nên tôi thẳng vào mắt mẹ ta, hơi ngồi thẳng dậy, không để lộ chút sợ hãi nào.

Bà ấy chỉ khẽ mỉm , một câu:

“Cô Lâm, nếu thực sự quyết định lấy Tiểu Diễn, tôi chỉ mong đừng hối hận.”

Câu ấy chẳng mang theo chút uy hiếp nào, lại khiến cả người tôi lạnh toát.

Cho đến rất lâu sau này, khi sống trong cảnh như rơi xuống địa ngục, mỗi lần nhớ đến câu ấy, nhớ đến dáng ngồi thẳng lưng của mình hôm ấy…

Tôi đều phải khâm phục bà.

Bà đã thấu bản chất cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Tư Diễn, cũng từng nhắc nhở tôi.

Thật ra, bản thân tôi cũng đã từng nhắc nhở chính mình.

Nhưng tôi vẫn lựa chọn đánh cược một lần.

Để rồi đánh đổi bằng cả cuộc đời mình.

6

Ba mẹ tôi cũng đã về nhà.

Thì ra họ chỉ ra ngoài mua ít đồ ăn.

Chúng tôi cùng nhau vào nhà.

Tôi chỉ khẽ gật đầu với Phó Tư Diễn, rồi đi thẳng vào phòng.

Nhà tôi cách âm kém, bên ngoài cũng không còn gì thêm.

Cuối cùng Phó Tư Diễn không ở lại ăn cơm. Anh ta miệng rằng phải lập tức quay về để tiếp tục thuyết phục ba mẹ, tôi biết rất rõ — là vì không quen với môi trường sống ở nhà tôi.

Đừng là Phó Tư Diễn, dù có kéo đại một người trên phố đến đây, ai cũng sẽ cho rằng nơi này là khu ổ chuột, huống hồ ta lại là cậu ấm sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Kiếp trước cũng .

Anh ta tôi, tôi ra , không hề thích xuất thân hay môi trường tôi lớn lên.

Giống như lời từng sau này — tôi là đóa hoa đẹp mọc lên từ đống hoang tàn, điều thích luôn là đóa hoa kia, chứ không bao giờ là đống hoang tàn ấy.

Phó Tư Diễn vừa rời đi, Lâm Kinh Dư liền bước vào.

“Vừa rồi chị đứng ngoài nghe lén em và Tiểu Diễn chuyện à?”

Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ của mình, mở quyển sách mượn ở thư viện ra, bình thản đáp:

“Em yên tâm đi, bây giờ Phó Tư Diễn đã xác định là em rồi, chị sẽ không giành với em.”

Nhưng càng thấy tôi điềm tĩnh và bình thản, Lâm Kinh Dư lại càng trở nên hoảng hốt.

Người có của, sớm muộn gì cũng sẽ bị lũ sói dòm ngó.

Cô ta xem tôi là con sói, lại chưa từng nghi ngờ rằng Phó Tư Diễn vốn không phải là bảo vật, mà là một cục than đỏ rực.

Tôi không trách ta. Vì chính tôi cũng phải sống lại một lần mới hiểu điều đó.

“Lâm Kinh Thư, rốt cuộc chị đang toan tính cái gì?”

Không đợi tôi lên tiếng, ta đã tiếp lời:

“Em mặc kệ chị đang tính toán gì, trước nhé, nếu chị dám giành Tiểu Diễn với em, em tuyệt đối không bỏ qua cho chị.”

Tôi khẽ bật :

“Tại sao em lại nghĩ chị sẽ giành Phó Tư Diễn với em?”

“Chị…” Lâm Kinh Dư tôi chằm chằm, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt tôi. “Chị có phải là…”

Thật ra ta đang định hỏi: Chị có phải cũng trọng sinh không?

Tôi không ngại cho ta biết:

“Chị đúng là giống em đấy.”

Ánh mắt của Lâm Kinh Dư càng thêm cảnh giác:

“Vậy mà chị vẫn không chịu thừa nhận?”

Cô ta dọa tôi:

“Lâm Kinh Thư, em đã từng chị một lần, thì có thể lần hai.”

Vừa , ta vừa bước chậm lại gần, nở nụ hiểm độc:

“Huống chi bây giờ em còn có Tiểu Diễn. Lần này muốn chị dễ như trở bàn tay, em tuyệt đối sẽ không đánh đổi cả mạng mình nữa đâu.”

Tôi đáp:

“Nếu em thật sự thấy không yên tâm, chị có thể rời đi.”

Tôi cầm lấy cuốn sách mượn :

“Chị đang chuẩn bị thi cao học, không có thời gian để giành Phó Tư Diễn với em đâu.”

Lâm Kinh Dư tỏ vẻ không hiểu nổi:

“Chị thật sự không định tranh Tiểu Diễn với em à? Tại sao?”

“Thứ đã từng có ở kiếp trước, kiếp này lại thấy chẳng còn gì hấp dẫn.” Tôi đáp thẳng.

“Chị thì phải đấy.” Lâm Kinh Dư ném lại một câu, rồi bỏ ra ngoài.

Tôi tiễn ta bằng ánh .

Nhìn là biết, ta thật sự khao khát gả vào nhà họ Phó mợ cả hào môn, đến mức chẳng buồn nghĩ kỹ — nếu cho tôi cơ hội sống lại, vì sao tôi lại lựa chọn khác đi?

Tôi cũng từng cho ta gợi ý rồi, đúng không?

Tôi mỉm không tiếng , thu ánh về, tiếp tục đọc sách.

7

Không biết Lâm Kinh Dư đã gì với ba mẹ tôi, mà cuối cùng đến cả mẹ tôi cũng nhẹ nhàng khuyên tôi đừng chen chân vào.

Tôi bật , không buồn giải thích:

“Mẹ, con đang chuẩn bị thi cao học, không rảnh để nghĩ tới mấy chuyện khác đâu. Mẹ, ba và cả Lâm Kinh Dư cứ yên tâm đi.”

Mẹ tôi mấp máy môi, rõ ràng muốn thêm gì đó, nghĩ một lát rồi chỉ gật đầu:

“Vậy cũng tốt.”

Kiếp trước sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cũng từng có ý định học lên cao học, thậm chí đã nộp đơn vay hỗ trợ học phí.

Nhưng sau đó vì kết hôn với Phó Tư Diễn, mọi kế hoạch học hành đều bị gián đoạn.

Kiếp này, tôi không chỉ muốn thi cao học, mà còn lên kế hoạch du học.

Mấy ngày gần đây, tôi vẫn luôn bận rộn với đủ loại giấy tờ, thủ tục.

Đầu tháng sau là có thể lên đường rồi.

Hôm xuất ngoại, từ sáng sớm, tôi đã kéo vali ra cửa. Vừa hay lại đụng mặt Phó Tư Diễn đang bước vào.

Anh ta khựng lại, ánh mắt sâu thẳm về phía tôi.

Tôi bỗng có chút bối rối không hiểu lý do.

Phó Tư Diễn đúng là không trọng sinh, nếu không đã không bị Lâm Kinh Dư lừa.

Nhưng ánh mắt mỗi lần tôi… lại như thể nhớ mọi chuyện của kiếp trước.

Tôi vô thức siết chặt tay nắm của vali:

“Anh Phó… Tiểu Dư đang ở trong đó, vào đi.”

Phó Tư Diễn chậm rãi bước về phía tôi:

“Em định đi đâu ?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng.

“Tiểu Diễn!” Lâm Kinh Dư chạy ra.

Tôi khẽ thở phào.

Cô ta chạy tới, ôm lấy cánh tay Phó Tư Diễn, như thể tuyên bố chủ quyền, rồi trừng mắt lườm tôi một cái.

Cô ta càng lúc càng có xu hướng chiếm hữu.

“Tôi đi đây.” Tôi lướt ngang qua họ, bước ra ngoài.

Phía sau vẫn nghe giọng Phó Tư Diễn hỏi:

“Chị em muốn dọn ra ngoài sống à?”

“Chị ấy chuẩn bị thi cao học, thấy nhà đông người nên không tiện.” Giọng Lâm Kinh Dư ngọt ngào đáp lại. “Tiểu Diễn, sao lại đến ?”

Phó Tư Diễn khẽ :

“Ba mẹ đồng ý rồi.”

Tôi đã đi rất xa, mà vẫn còn nghe giọng kích của Lâm Kinh Dư vang lên.

Còn tôi thì đến sân bay, lên máy bay.

Lâm Kinh Dư đã đạt điều ta mong muốn — gả cho Phó Tư Diễn.

Còn tôi cũng sẽ đặt chân vào ngôi trường trong mơ của mình.

Chúng tôi, ai nấy đều có tương lai tươi đẹp.

8

Một mình nơi đất khách quê người tất nhiên chẳng dễ chịu gì, huống hồ tôi không đi du lịch mà là để học tập, lại còn trong trạng túi tiền chẳng dư dả là bao.

Ngoài giờ học, tôi bắt đầu đủ thứ công việc bán thời gian.

Hôm ấy, tôi đang ở một quán cà phê thì bất ngờ gặp Tô Vận Ninh.

Cô ấy chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô — người mà nhà họ Phó từng định hôn cho Phó Tư Diễn.

Kiếp trước, sau khi Phó Tư Diễn tuyên bố trước truyền thông, nhà họ Tô đã hủy hôn ước với nhà họ Phó.

Tôi gặp Tô Vận Ninh lần đầu tiên vào năm thứ tư sau khi kết hôn với Phó Tư Diễn.

Khi ấy, ấy từ nước ngoài trở về, chính thức gia nhập công ty gia đình, bắt đầu có liên hệ ăn với Phó Tư Diễn.

Có một lần, tôi nhận cuộc gọi từ Tô Vận Ninh. Cô ấy :

“Lâm Kinh Thư, Phó Tư Diễn say quá, chị có tiện đến đón ấy không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...