Thấy Mộc Như Ý rời đi, Hạ Tiểu Yên chạy ra chốt cửa gương mặt vô cùng ngạc nhiên quay lại hỏi .
-“ Này! này! cậu có vấn đề thật sao? có phải ốm dậy là có giác quan thứ sáu luôn không? mình đã từ trước rồi mà, bây giờ cậu mới nghi ngờ sao?”
-“ Hạ Tiểu Yên- cậu hỏi từ từ không? mình vừa từ cõi chết trở về đó!”
-“ Cái gì mà cõi chết? mình nghe mẹ cậu và Vú Trần rồi, cậu chỉ bị sốt cao thôi gì đến mức ấy.”
-“ Nếu như mình mình trọng sinh thì cậu có tin không?”
-“ Khoan… chờ mình chút!”
xong Hạ Tiểu Yên ra cửa phòng kiểm tra lại chốt cửa, sau khi cửa khoá chắc chắn ấy mới yên tâm kéo ngồi xuống giường.
-“ Cậu tiếp đi, mình khoá cửa kĩ rồi.”
-“ Vậy là cậu tin mình ư?”
-“ Không hẳn! thấy thái độ của cậu hôm nay rất lạ.”
-“ Có thể đây là bí mật giữa chúng ta.”
-“ Cậu yên tâm bí mật này mình sẽ giấu kĩ sống để bụng chết mang theo.”
-“ Hahaha không cần như thế đâu.”
-“ Cậu dài dòng quá đấy, mình đang vô cùng tò mò đây.”
-“ Trước khi kể thì mình phải xin lỗi cậu trước.”
-“ Sao lại xin lỗi mình?”
-“ Tại vì mình mà cậu bị hãm .Mình không bảo vệ cậu”
-“ Ai dám hãm mình kia chứ? mình đường đường là tiểu thư của Hạ gia kia mà.”
-“ Mình đang đến câu chuyện 5 năm sau kìa…”
-“ 5 năm sau???”
-“ Khó tin lắm đúng không? thật sự mình đã trọng sinh thật đó.”
-“ Cậu…cậu thật hả? … tại sao lại trọng sinh?”
-“ Câu chuyện cũng dài dòng lắm, mình sẽ kể ngắn gọn để cậu hiểu.
Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên cấu kết với nhau để cướp Mộc gia, hai kẻ đó chết cha mẹ mình và cả mình cũng không thoát cái chết, lúc đó cậu đã biết thủ đoạn tàn độc của ta nên Mộc Như Ý tìm cách hãm cậu.
Cũng may ông trời cho mình sống lại thêm một lần nữa.”
-“ Nếu đây là sự thật thì hai người đó quả thật quá ác độc, Mộc gia nuôi ong tay áo rồi, có khi nào mình sống tốt nên ông trời thương không?”
-“ Cậu rất tốt, vô cùng tốt, mình luôn biết ơn cậu.”
-“ Nói những lời khách sáo gì? chúng ta là thân từ nhỏ đến giờ rồi kia mà! cậu là 5 năm sau cậu có thể biết trước tương lai đúng không?”
-“ Cũng có thể chúng ta phải thay đổi nó chứ, vả lại mình chỉ biết tương lai 5 năm tới thôi.”
-“ Thế lúc đó mình có ra trường đúng hạn không? có người đẹp trai không?”
-“ Hưmmmm Hạ Tiểu Yên ơi Hạ Tiểu Yên cậu chỉ nghĩ thế thôi hả? dĩ nhiên hai chúng ta đều ra trường đúng hạn rồi.”
-“ Còn người đẹp trai thì chắc là chưa rồi, cả hai chúng ta bị hãm kia mà.
Nhưng mình chỉ thế thôi, cậu có muốn mình tính sổ với bọn chúng không?”
-“ Bây giờ thì chưa, chúng ta nên từ từ từng bước một thì hơn.”
-“ Thế cậu định thế nào?”
-“ Mình cũng chưa biết nữa,……….
À! mình nhớ rồi, hình như cuối tuần này nhà mình tổ chức bữa tiệc tất niên cuối năm, Vú Trần vì biết chuyện Mộc Như Ý có ý với Chu Hạo Hiên nên ta bày mưu đổ tội cho Vú Trần lấy cắp sợi dây truyền của ta.”
- “ Lúc trước mình cậu không tin cơ, mình đã để ý con nhỏ đó từ lâu rồi, vẻ ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ bên trong là cả một bầu trời thủ đoạn.
Cả tên Chu Hạo Hiên nữa, hắn ta thích cậu mà vẫn qua lại với Mộc Như Ý…haizzz cá mè một lứa mà.”
-“ Đã thế thì mình tác thành cho họ luôn .”
ghé sát tai Hạ Tiểu Yên nhỏ có vẻ kế hoạch của rất thú vị nên Hạ Tiểu Yên tít cả mắt.
-“ Chúng ta cứ như thế nha!”
-“ Nhất trí tiểu thư Mộc Tuệ San.”
đang vui vẻ thì tiếng gõ cửa khiến cả hai ngừng câu chuyện lại.
-“ có lẽ là người em thân thương của cậu đó!”
-“ Biểu hiện bình thường nha!”
-“ Mình nhớ rồi!!!”
bước ra mở cửa, quả thật người bên ngoài là Mộc Như Ý, ta ân cần bưng chiếc khay đựng tô cháo nóng hổi khói vẫn còn đang nghi ngút.
Cô nở một nụ thân thiện đón lấy.
-“ Cảm ơn em , vất vả cho em rồi!”
-“ Chỉ cần chị mau khoẻ là .”
-“ Thế phiền em lấy thêm cho chị một tô không?”-Hạ Tiểu Yên nhanh nhảu vọng ra.
-“ À dạ chị chờ một lát.”
-“ Phiền em rồi!”
-“ Không có gì ạ!”
Mộc Như Ý quay người bước xuống tầng, vừa đi ta vừa chửi thầm: “ Tôi là người hầu của các người chắc? đúng là một lũ phiền phức.”
-“ Cậu thích ăn cháo sao?”
-“ Không! mình thích hành con nhỏ đó một chút thôi!”
-“ Hưm! cũng ha! nhớ là chỉ một chút thôi đó! chuyện lớn còn ở phía trước.”
-“ Dĩ nhiên là mình nhớ rồi! cậu mau ăn đi, ăn còn uống thuốc chứ.
Phải khoẻ và xinh đẹp mới đó nha.”
-“ Tuân lệnh.”
Bạn thấy sao?