Trọng Sinh Quy Phục [...] – Chương 10

Thấy có vẻ chán nản nên Hạ Tiểu Yên rủ đi bar, ban đầu không muốn đi, đời trước vì đi bar uống rượu cùng Mộc Như Ý mà bị tên Chu Hạo Hiên tính kế lấy đi lần đầu của , cũng vì lẽ đó mà ngu ngốc tin tưởng hắn tuyệt đối, lúc đó cứ nghĩ bản thân mình thật may mắn khi gặp hắn ta, bây giờ nghĩ lại da gà da vịt lại nổi lên hết cả.

Nhưng vì Hạ Tiểu Yên rủ nhiệt và sợ thân này buồn nên đành đồng ý.

Hai bước vào quán bar hạng sang dành cho giới thượng lưu, đây cũng là lần đầu đến những nơi như thế.

Vẻ đẹp của hai này có vẻ khác biệt hoàn toàn với những làng chơi ở đây, thay vì những bộ váy ôm trọn body bốc lửa thì cả hai đều ăn mặc kín cổng cao tường, vẻ đẹp của hai lại đánh bại tất cả, vẻ đẹp thuần khiết khiến cánh đàn ông mê hoặc khác xa với những gương mặt đại trà với lối makeup dày cộp.
Từ xa, mọi hành của hai đều thu vào mắt Mạc Phong Thần, thật trùng hợp Lưu Hàn Thiên và Bạch Tử Du hẹn tại đây, khi thấy nghĩ thầm “ còn góc khuất nào của Mộc Tuệ San mà mình không nhận ra hay sao? có vẻ ta không đơn giản như mình nghĩ.” thấy trầm ngâm Lưu Hàn Thiên thấy lạ liền quay sang hỏi.
-“ Có ai to gan chọc tức Mạc Tổng hay sao?”
đúng , gương mặt của Mạc Phong Thần khi thấy đã đen như đít nồi, vì chuyện cho số của vào danh sách đen hay sao? hay vì chuyện đến những nơi như thế này? có vẻ như bắt đầu để ý trên mức bình thường rồi thì phải.

Anh cứ ngồi đó quan sát , Hạ Tiểu Yên đưa cho một ly rượu.
-“ Cậu thử đi, loại này nghe rất ngon!”
-“ Cậu chỉ nghe thôi hả?”
-“ Chứ cậu nghĩ mình biết uống rượu sao?”
-“ Thế thử một chút thôi nhé! chứ mình sợ cảnh cậu say lắm rồi.”
-“ Thôi cậu đừng nhắc lại nữa, mình sợ rồi!”

-“ Đường đường là tiểu thư Hạ gia mà lại say đến nỗi ngủ trước cổng nhà mình bao giờ haha.”
-“ Mình biết rồi! biết rồi mà!”
vừa vừa cầm ly rượu lên uống cạn, đúng là người đẹp thì gì cũng đẹp, hành của khiến bị thu hút đến mức không thể rời mắt.
Chỉ uống có một cốc rượu mà mặt Hạ Tiểu Yên bắt đầu đỏ dần, hai má ửng hồng trông rất đáng , ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Chỉ là có hơi chút khó chịu nên Hạ Tiểu Yên đứng dậy đi vệ sinh.
-“ Này! có cần mình đi theo không?”
-“ Mình ổn mà! một cốc thôi chưa say đâu.”
-“ Chắc chứ! mình đi rửa tay một chút, lúc nãy sơ ý đổ rượu lên tay áo.”
-“ Thế cậu đi nhanh đi rồi quay lại.”
-“ Nhớ là ở đây đợi mình không để chàng nào bắt đi đâu đấy.”
-“ Yên tâm!”
xong Hạ Tiểu Yên vui vẻ rời đi, vài tên đàn ông ngồi gần đó đã để ý từ lúc hai người bước vào nên thấy Hạ Tiểu Yên rời khỏi cả đám khoái chí nhau rồi đi theo sau ấy.

Rửa tay xong Hạ Tiểu Yên mở cửa bước ra ngoài, mấy tên công tử đã trực sẵn trước cửa.
-“ Xin phép nhường đường!”
-“ Giọng dễ thương quá! lần đầu em đến đây sao?”
-“ Chuyện đó thì liên quan gì đến mấy người.”
-“ Sao lại không liên quan cho ? từ lúc em bước vào đây em đã đánh cắp trái tim của tụi mất rồi…”
xong tên cầm đầu đám người tiến lại gần Hạ Tiểu Yên, hắn đưa tay cố ý vuốt v e chạm ấy.

Tiểu Yên sợ hãi bước giật lùi về sau.
-“ Dễ thương như thế này hay là tối nay em đi chơi cùng tụi nhé? đảm bảo sẽ em phát điên vì sung sướng…”
nghe đến đây Hạ Tiểu Yên vô cùng tức giận, ấy tung một cước khiến hắn ta đau điếng ngã lăn ra đất.

Kiếp này coi như hắn không còn cơ hội bố rồi, ai bảo vào của chi, còn có ba tên đàn em phía sau lận, một mình Hạ Tiểu Yên không thể đấu lại bọn chúng.

Tên cầm đầu dù đau điếng vẫn thốt ra câu chửi thề.

-“ Con đ ĩ, chúng mày mau bắt nó lại cho tao, từng đứa chơi chết nó cho tao…”
bị ba tên chặn lại Hạ Tiểu Yên sợ hãi định chạy đi lại va phải người nào đấy.

-“ Em không sao chứ?”
Bên ngoài, đợi mãi không thấy Tiểu Yên đang định vào trong để tìm mình thì không biết tên Chu Hạo Hiên từ đâu chui ra, hắn bước đến nắm tay .

-“ Tuệ San! sao em lại ở đây?”
hất bàn tay dơ bẩn của hắn khỏi tay mình, giọng lạnh lùng đáp.
-“ Tôi ở đây hay ở đâu thì có liên quan gì đến ?”
-“ Anh biết là em còn giận , thề là chỉ mình em thôi Tuệ San à, em tha thứ cho không? chúng ta lại từ đầu nhé?”
-“ Hahaha có bị vấn đề về thần kinh không? tôi sắp chị vợ của rồi đó!”
-“ Không, Tuệ San à! cho cơ hội đi mà, em rất nhiều…”
Chu Hạo Hiên không chút liêm sỉ mà vồ lấy ôm , giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn, không ngần ngại ban cho hắn một cái tát, tiện tay tặng thêm cho hắn một cốc rượu hất thẳng mặt để giúp hắn tỉnh táo hơn.

Mọi người xung quanh đều ý đến cả hai, rượu từ trên mặt hắn chảy xuống áo, hắn tức giận quát lớn.
-“ Mộc Tuệ San, tưởng bản thân mình danh giá lắm hay sao? tôi đã nhún nhường rồi còn cố không biết điều, Chu Hạo Hiên này để ý đã là may mắn cho lắm rồi.”
-“ Ai bắt để ý tôi chứ? loại đàn ông lăng nhăng như mà cũng dám lên mặt với tôi hay sao?”
lúc này không biết Mộc Như Ý từ đâu xuất hiện, thấy mặt và áo Chu Hạo Hiên bê bết rượu ta vội lấy khăn ra lau cho hắn.

-“ Sao lại thành ra như thế này chứ? có phải là do chị ta hay không?”
-“ Phải! tôi đó! mau đưa chồng sắp cưới của mình về dùm đi, đừng có ở đây mà đeo bám người khác.”
-“ Chính ta là người theo đến tận đây!” Chu Hạo Hiên dối một cách trắng trợn, rõ ràng không may gặp hắn ở đây mà bây giờ có mặt Mộc Như Ý thì hắn lại đổ toàn bộ tội lỗi nên .
-“ Mộc Tuệ San không ngờ chị lại là người như , biết tôi và Hạo Hiên sắp kết hôn mà chị còn đeo bám ấy.

Chị ngang nhiên quyến rũ chồng sắp cưới của em mình sao?loại phụ nữ hồ ly tinh như chị đúng là xấu xa.”

nghe thấy những lời này hoàn toàn bất ngờ, Mộc Như Ý chính là đang xỉ nhục trước mặt mọi người, mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Đôi cẩu nam nữ đang đắc ý thì mặt tên Chu Hạo Hiên bỗng tái mét khi thấy một người đàn ông tiến đến, người đó không ai khác chính là Mạc Phong Thần.

Bạch Tử Du ngồi bên trên thầm.
-“ Sắp có kịch hay rồi mà Lưu Hàn Thiên lại biến đâu mất.”
Trong nhà vệ sinh, ba tên công tử bột bị hành cho mặt mũi thâm tím, nhất là tên cầm đầu bị Lưu Hàn Thiên doạ đến tè cả ra quần, người cứu Hạ Tiểu Yên chính là Giám đốc Lưu- Bạn thân nhất của Mạc Phong Thần.

Chỉ vài đòn đã khiến mấy tên đó sợ đến xanh mặt, mấy tên đó đều biết thân thế của Lưu Hàn Thiên, quán bar này là của Lưu thị, chúng vô cùng sợ hãi vì biết đã chọc phải người không nên chọc.

Hạ Tiểu Yên sợ hãi núp sau lưng Lưu Hàn Thiên.
-“ Không sao rồi! đừng sợ, chúng không dám gì em nữa đâu.”
vì câu này mà tim của Tiểu Yên loạn nhịp mất rồi, chàng trai rời đi ấy vội vàng hỏi.
-“ Em có thể biết tên không?”
-“ Không cần thiết đâu, tôi cũng không cần em trả ơn!”
rồi Lưu Hàn Thiên cứ thế rời đi để lại Tiểu Yên đứng đó nuối tiếc theo….

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...