Trọng Sinh Quay Về [...] – Chương 7

Chương 7

15

Giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, bước chân tôi khi ra khỏi nhà nhẹ hẫng như bay.

Không ngờ vẫn thấy Tiêu Vân Triệt đứng ở cổng, thấy tóc tôi có phần rối loạn thì tôi nửa miệng:

“Sao thế? Bị Giang mắng à? Chỉ cần em lên tiếng đính chính, sẽ thay em giúp với ông ấy, thế nào?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Dận Hành đã bước đến bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai cho tôi:

“Tóc rối rồi.”

Sắc mặt Tiêu Vân Triệt lập tức đen lại, ta sải bước tiến lên, liếc Lục Dận Hành bằng ánh mắt đầy khinh thường rồi với tôi:

“Giang Kiến Vi, em đừng có giở trò nữa.”

“Cùng tên Lục Dận Hành kia diễn tuồng trước mặt , em không thấy mệt à?”

Thấy tôi không phản ứng, ta lại tiếp tục:

“Em mọi thứ chỉ để thu hút sự ý của đúng không? Không phải muốn cắt đứt với rồi sao? Vậy giờ tìm gì?”

Tôi khoanh tay ta, khẩy:

“Anh đánh giá bản thân mình cao quá rồi đấy. Anh chỗ nào thấy tôi cầu xin ?”

“Tôi đã rõ ràng với bố tôi rồi, sau này sẽ không quay về nữa. Còn , người ngoài cuộc, tốt nhất đừng xen vào việc của tôi.”

Tiêu Vân Triệt trừng mắt tôi, không thể tin nổi:

“Rốt cuộc em đang cái gì ? Hay tất cả đều là do tên họ Lục kia xúi giục?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tiêu Vân Triệt, nghĩ là ai? Có tư cách gì để lên tiếng? Đừng có mà phát điên trước mặt tôi.”

“Còn nữa, giữ cái miệng của sạch sẽ. Người đang đứng cạnh tôi, là chồng hợp pháp của tôi.”

Tiêu Vân Triệt tức giận đá mạnh vào chiếc xe bên cạnh.

“Được thôi, Giang Kiến Vi, sau này đừng có đến tìm nữa!”

Tôi liếc mắt khinh thường, rồi nắm tay Lục Dận Hành:

“Chồng à, mình về nhà thôi.”

Lục Dận Hành nắm tay tôi thật chặt, Tiêu Vân Triệt :

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để Vi Vi có cơ hội phải cầu xin .”

Tôi mỉm , kiễng chân hôn lên má một cái:

“Đi thôi, đừng để ý đến người mất giá đó nữa.”

Nói xong tôi quay người bước lên xe, không hề lại Tiêu Vân Triệt, người đang giận đến tím mặt.

16

Có Lục Dận Hành giúp đỡ, phần cổ phần của tôi nhanh chóng chuyển giao.

Tôi bán cổ phần, rồi tự thành lập công ty riêng.

Từ đó bận tối mắt, lúc thì đàm phán hợp tác, lúc thì chạy đi ký kết.

Từ sau hôm đó, tôi và Tiêu Vân Triệt gần như không còn chạm mặt.

Cho đến một ngày, khi tôi ra ngoài bàn công việc, bất ngờ bắt gặp ta đang cãi nhau với Thẩm Thanh Lê ngay trước cửa khách sạn.

Từ sau scandal tiểu tam, danh tiếng của Thẩm Thanh Lê trong giới tụt dốc không phanh.

Các nhãn hàng lớn đồng loạt hủy hợp đồng, đến cả vai diễn ta cũng không còn ai mời.

Tôi tưởng Tiêu Vân Triệt sẽ đứng ra nâng đỡ ta, ai ngờ hôm nay lại chính miệng đề nghị chia tay.

Tôi chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Lê ôm lấy ta khóc nức nở:

“Vân Triệt, không thể chia tay em! Vì mà bây giờ em chẳng còn gì cả. Anh có xứng với em không?”

Tiêu Vân Triệt mất kiên nhẫn, hất tay ta ra:

“Anh đã chuyển phí chia tay cho em rồi, em còn muốn gì nữa?”

“Là vì Giang Kiến Vi phải không?!”

Bước chân tôi chững lại.

trời, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà cũng bị lôi vào?

Giọng Thẩm Thanh Lê đầy căm phẫn:

“Chắc chắn là vì ta! Chính cái con tiện nhân đó! Tiêu Vân Triệt, có phải thích ta rồi không?!”

Tiêu Vân Triệt càng lúc càng mất kiên nhẫn:

“Anh không muốn thêm với em nữa, em tự về suy nghĩ lại đi.”

Để tránh phiền phức, tôi nhanh chóng bước nhanh vài bước, định rời khỏi nơi đầy thị phi này.

Nhưng chưa kịp đi mấy bước thì đã bị Thẩm Thanh Lê – mắt tinh như cú vọ – phát hiện.

“Giang Kiến Vi, đứng lại!”

Nói rồi ta như phát điên lao về phía tôi:

“Đồ không biết xấu hổ, tại sao cứ bám lấy Vân Triệt mãi không tha?!”

Tôi chẳng buồn liếc ta một cái, chỉ lạnh nhạt sang Tiêu Vân Triệt:

“Tổng giám đốc Tiêu, quản lý của cho đàng hoàng, nếu không thì đừng trách tôi gọi bảo vệ.”

Tiêu Vân Triệt chẳng gì với ta, chỉ chằm chằm vào tôi, trầm giọng:

“Giang Kiến Vi, chúng ta chuyện.”

“Tôi không rảnh, xin lỗi.”

“Anh là loại đàn ông cặn bã, tôi không có thời gian để lãng phí cho đâu.”

Nói xong, tôi chẳng buồn lại lấy một cái, đi thẳng vào thang máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...