Tôi bắt đầu chủ đi hỏi tất cả các môn mình còn yếu. Dù có học giỏi hay dở, chỉ cần chịu hỏi, thầy đều nhiệt giải đáp. Nhờ mà tôi cũng bớt áp lực hơn trong việc học.
Hôm đó lại là tiết Toán.
Thầy đang giảng một dạng bài tôi từng thấy trong sách ôn luyện. Trước đó, tôi cũng đã hỏi thầy về dạng này, nên khi thầy muốn kiểm tra lớp, thầy không ngần ngại gọi tên tôi lên bảng.
“Chu Mộng Kiệt, thầy nghĩ gì ? Bài này cậu còn chưa xong, sao lại để Trương Khanh Khanh lên giải?”
“Biết đâu chừng… ta thì sao.”
“Thầy chắc là gọi ta lên để bẽ mặt chứ gì! Hahaha.”
Bọn họ tưởng nhỏ, tôi nghe thấy hết.
Tôi hít sâu, trấn tĩnh lại rồi bước lên bảng.
“Bài toán này mấu chốt là chứng minh từng cặp đường thẳng vuông góc, sau đó dựng trục tọa độ không gian. Đầu tiên, nối điểm A và E, chứng minh hai đường này vuông góc với nhau…”
Khoảng mười phút sau, tôi viết xong lời giải.
Thầy giáo nở nụ :
“Rất tốt, Trương Khanh Khanh! Cách giải rất chính xác. Cả lớp, vỗ tay cổ vũ cho nào!”
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xuống dưới lớp — gương mặt của Chu Mộng Kiệt… tức đến mức xám xịt.
Suốt mấy tuần nay, tôi cặm cụi học đêm, đủ loại đề, luyện đủ dạng bài.
Còn Chu Mộng Kiệt thì cứ tưởng tôi mãi mãi không thể vượt qua ta, nên bắt đầu tỏ ra ngạo mạn, còn mạnh miệng tuyên bố:
“Dù tôi không học, không đi học thêm, cậu cũng không bao giờ đuổi kịp tôi.”
Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc quá tự tin.
Bạn bè xung quanh vẫn an ủi ta:
“Mộng Kiệt, cậu đừng nghĩ lung tung. Cô ta sao có thể so với cậu? Chắc chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Với lại, ta suốt ngày lên văn phòng hỏi bài, đề này chắc thầy đã giảng riêng cho ta rồi. Cậu vẫn là hạng nhất mà, chẳng ai thay thế nổi đâu…”
Nghe , Chu Mộng Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước tới trước mặt tôi:
“Trương Khanh Khanh, đừng tưởng may mắn vài lần là có thể mơ đến việc vượt qua tôi! Không đời nào! Tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó!”
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi ta.
Tôi học là để thi đậu Bắc Đại, chứ đâu phải để hơn thua với ta?
Chương 6
15
Tôi giảm dần thời gian ra ngoài, cũng không còn trốn học như trước. Ngày nào cũng siêng năng hỏi bài, khiến các thầy đều thay đổi cách về tôi một cách rõ rệt.
Ngược lại, Chu Mộng Kiệt thì hay xin nghỉ học. Nhưng vì thành tích ta tốt nên giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn dễ dãi đồng ý. Ai mà biết đằng sau ta lại đang bày trò gì.
Cố Minh vẫn nằm ườn trên bàn như mọi khi. Còn tôi thì đang chăm chỉ giải đề Toán.
Bỗng dưng, cậu ta nghiêng đầu sang :
“Này, đừng nghĩ nữa, câu đó chọn C.”
Tôi cau mày lườm cậu ta, rồi lại đáp án C, thử thế vào biểu thức — trời ơi, đúng thật!
Tôi nghĩ: Thằng này còn học dốt hơn mình, chắc đoán bừa thôi.
Nên không thèm để ý nữa.
Nhưng hình như cậu ta rất rảnh rỗi, vì bắt đầu lẩm bẩm đọc đáp án cho hết cả dãy bài còn lại.
Tôi quay sang cậu ta đầy khó chịu:
“Cậu rảnh quá rồi phải không?”
Cậu ta nhún vai, rồi lại gục đầu ngủ tiếp.
Nhưng rồi điều kỳ lạ đã xảy ra.
Khi dò đáp án, tôi phát hiện — tất cả những câu cậu ta đều đúng!
Nếu chỉ đúng hai ba câu thì còn gọi là may mắn, chứ liên tục đúng 11 câu thì không thể nào là trùng hợp!
Trong lòng tôi chợt dấy lên một nghi ngờ…
Thằng này chẳng phải đang giả ngu, giả vờ học dốt đấy chứ?!
Thế là tôi bèn lôi ra những đề cực khó mà tôi từng hỏi giáo viên — toàn là dạng mà thầy bảo “trình độ đại học” hoặc “đề thi học sinh giỏi”.
Cậu ta cầm lấy, lật qua lật lại vài cái — xoẹt xoẹt xoẹt — xong hết.
Tôi đem ra so đáp án — chính xác toàn bộ.
Tôi cậu ta với ánh mắt không thể tin nổi.
“Này, này, đừng tôi như thế. Tôi đâu có gì dính trên mặt đâu?”
“Ờm… sao cậu chỉ qua mà biết đáp án luôn ?”
“Loại đề dễ như này mà còn không biết, thì đúng là heo.”
“…”
Tôi biết, cậu ta đang bóng gió chửi tôi đấy.
Tôi ho nhẹ một tiếng:
“Khụ, hay là… chúng ta một cuộc giao dịch đi?”
“Tôi không nhận học trò đâu nha.”
“Nếu cậu không chịu dạy tôi, tôi sẽ khắp nơi là cậu giả ngu giả khờ.”
Cậu ta nhếch mép :
“Ôi tiểu thư à, cậu xem ai tin? Với lại tôi đâu có mình không biết , chỉ là tôi… không muốn thôi. Đừng có dọa tôi.”
Tôi bắt đầu hiểu vì sao cậu ta sau này có thể thành bá chủ giới kinh doanh rồi đấy…
“Muốn tôi dạy cũng , cậu phải đồng ý một điều kiện.”
Tôi cảnh giác cậu ta chằm chằm:
“Điều kiện gì?”
“Yên tâm, tuyệt đối không trái nguyên tắc.”
“Được rồi, đi.”
“Ừm… chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra thì sau nhé!”
“Tan học đến sân thượng dãy A gặp tôi.”
Nói rồi, cậu ta lại gục đầu ngủ tiếp.
16
Tan học, tôi chạy ngay đến sân thượng của khu dãy A. Quả nhiên, Cố Minh đã ở đó từ sớm.
Bên cạnh cậu ta còn có một cái bàn nhỏ, bảng đen mini, và rất nhiều sách vở.
Đây là căn cứ bí mật học hành của cậu ta sao…?
“Đến rồi à? Ngồi đi.”
Bạn thấy sao?