Nghe , tôi cứ tưởng ít nhiều gì cũng sẽ khiến Tống Lỗi và Thẩm Diệu Ngọc hoảng sợ.
Ai ngờ sắc mặt hai người vẫn bình tĩnh đến lạ.
Thẩm Diệu Ngọc còn nũng nịu với Tống Lỗi, không muốn về đồn.
Tống Lỗi chỉ liếc ta một cái, ra hiệu cứ đi, sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.
Tôi nhíu mày, không hiểu rốt cuộc hai người họ đang giở trò gì.
Trương Trì tưởng tôi buồn, vội an ủi:
“Doanh Doanh, chuyện này không phải lỗi của cậu, là do Thẩm Diệu Ngọc quá đáng. Đừng buồn.”
“Còn nữa, sau này tránh xa ta ra, không khéo lại bị bán lúc nào không hay.”
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Trương Trì, tôi vội gật đầu.
Sau khi sống lại, tôi mới nhận ra—hình như dù xảy ra chuyện gì, người luôn đứng về phía tôi… luôn là cậu ấy. Vậy mà trước kia tôi lại không hề nhận ra.
Tại đồn cảnh sát, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Vương Khiết cũng đã có kết quả.
Qua xét nghiệm ADN, trong cơ thể ấy có tinh dịch của Tống Lỗi, thậm chí trong móng tay còn có da của hắn.
Thế Tống Lỗi lại thản nhiên:
“Vương Khiết là người theo đuổi tôi. Thấy tôi đưa mới đi chơi nên ghen, cũng bám theo.”
Cảnh sát nghiêm mặt:
“Vậy tinh dịch của trong người ấy là sao?”
Tống Lỗi lên:
“Gái tự dâng đến cửa, chẳng lẽ lại không xơi? Lỗi gì của tôi?”
“Sao các người không nghĩ là con đĩ đó tự dâm đãng, tự tìm tới?”
Nhìn dáng vẻ lưu manh khốn nạn của hắn, giáo viên chủ nhiệm đứng bên tức đến run người:
“Huấn luyện viên Tống, dù sao cũng là cán bộ trường, sao lại có thể chuyện bại hoại thế này với sinh viên? Anh muốn nát danh dự nhà trường à?”
Tống Lỗi liếc bà ta với vẻ khinh thường:
“Cô à, đều là người lớn rồi, tôi nguyện, có gì to tát?”
“Không tin thì hỏi Vương Khiết đi, tôi đâu có ép buộc gì đâu?”
Nói xong, hắn lại ra hiệu với Thẩm Diệu Ngọc.
Thẩm Diệu Ngọc vội vàng gật đầu hùa theo:
“Đúng đúng, huấn luyện viên Tống đâu có ép buộc, là Vương Khiết tự nguyện mà.”
Có vẻ như bọn họ biết rõ Vương Khiết bị tổn thương tâm lý quá nặng, không thể đứng ra chứng ngay lúc đó, nên mới dám trắng trợn bẻ cong sự thật như thế.
Nhưng tôi không tin—người bị thì không có quyền công lý bảo vệ hay sao?
Không ngờ, sáng hôm sau khi tôi đến bệnh viện thăm Vương Khiết thì lại nghe tin— ấy đã thay đổi lời khai.
Tôi chết lặng.
Tôi không hiểu vì sao một người chịu tổn thương nặng nề như ấy lại chịu rút lại lời tố cáo.
Chỉ cần lời khai của ấy, thì chuyện để Tống Lỗi và Thẩm Diệu Ngọc ngồi tù mấy năm là điều không khó.
Một kẻ cặn bã như Tống Lỗi, đáng lẽ phải bị pháp luật trừng trị chứ không phải nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cho đến khi tôi trở về ký túc xá, thấy Thẩm Diệu Ngọc mặt mày hớn hở, tôi mới hiểu ra chân tướng.
Cô ta tôi đầy khinh bỉ:
“Chỉ bằng con đĩ như Vương Khiết mà cũng muốn kéo tao xuống? Nó nghĩ nó là ai?”
Tôi âm thầm bật máy ghi âm, giả vờ ngây thơ hỏi:
“Tớ tò mò thật đấy, cậu thế nào để Vương Khiết đổi lời khai ?”
Thẩm Diệu Ngọc hừ lạnh, liếc mắt khinh thường:
“Chuyện đó dễ ợt. Anh Lỗi cho bố mẹ nó một triệu tiền ‘bồi thường tinh thần’, còn bắt nó thôi học luôn.”
“Một triệu đấy! Dạng như mày, có trâu ngựa mấy chục năm cũng chưa chắc kiếm nổi.”
Tôi tiếp tục hỏi:
“Còn Vương Khiết? Cô ấy cũng đồng ý hòa giải à?”
Thẩm Diệu Ngọc khẩy:
“Nó đồng ý thì tốt, không thì cũng thế thôi.”
“Nếu không nghe lời, không chỉ không tiền mà còn bị nhà trường đuổi học. Dù sao giờ nó cũng điên rồi, chắc đang phát rồ trong trại tâm thần ấy.”
“Doanh Doanh, mày không biết nhà Lỗi giàu cỡ nào đâu. Ba ảnh là đại gia số một thành phố đấy, tòa nhà mới xây của trường mình cũng là ba ảnh tài trợ đó!”
“Chỉ cần tôi bám Tống Lỗi, sau này sẽ ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự sang trọng, không cần chen chúc với mấy người trong cái phòng ký túc xá rách nát này nữa.”
Vì có ký ức kiếp trước nên tôi biết Tống Lỗi là một “thiếu gia nhà giàu”.
Nhưng sau khi điều tra, tôi phát hiện ra thân phận con nhà giàu của hắn ta chẳng mấy vẻ vang gì.
Mẹ của Tống Lỗi là tiểu tam, còn hắn chỉ là một đứa con ngoài giá thú.
Một kẻ con riêng như , thứ lo sợ nhất chính là tin tức tiêu cực, ảnh hưởng đến việc ghi tên vào gia phả.
Nghĩ đến đây, tôi cố ý tỏ vẻ quan tâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Diệu Ngọc à, cậu cũng nhà Tống Lỗi rất giàu, có bố hắn chống lưng, hắn muốn kiểu con nào mà chẳng có? Tại sao lại cứ phải là cậu?”
“Hơn nữa, hắn còn từng cưỡng ép Vương Khiết, nhân phẩm thế là có vấn đề. Cậu không sợ bị hắn lừa sao?”
Không ngờ tôi vừa dứt lời, Thẩm Diệu Ngọc lập tức nổi khùng.
Cô ta chỉ vào mặt tôi mắng như tát nước:
“Cậu biết cái gì? Là con Vương Khiết kia tự mình bám lấy Lỗi đấy, liên quan gì đến ấy?”
“Anh Lỗi rồi, vài hôm nữa sẽ đưa tôi về ra mắt ba mẹ. Đến lúc đó, tôi chính là danh chính ngôn thuận của ấy!”
“Tôi thấy cậu chỉ ghen tị thôi! Ghen vì tôi sống tốt hơn cậu!”
“Tôi cho cậu biết, Dương Doanh Doanh, cứ chờ mà xem, chờ đến ngày tôi cưới Tống Lỗi, trở thành bà chủ hào môn, còn cậu – chỉ là con công chức quèn, bị tôi đạp dưới chân giãy giụa mà thôi!”
Tôi gương mặt đầy ảo tưởng tương lai của Thẩm Diệu Ngọc, chỉ thấy buồn và thương .
Tống Lỗi đến danh phận còn chưa từng công khai cho ta, mà ta đã mơ mộng bà lớn hào môn.
Giấc mơ này, đúng là quá sớm, mà cũng quá ngây thơ.
Với thân phận của Tống Lỗi, cho dù hắn muốn ở bên Thẩm Diệu Ngọc, thì gia đình hắn chưa chắc đã chấp nhận một xuất thân bình thường như ta.
Huống hồ, tôi ra Thẩm Diệu Ngọc chỉ ham tiền, chẳng lẽ Tống Lỗi lại không biết?
Đã thế, nếu ta thích “ màu” trước mặt Tống Lỗi như , tôi đây sẽ giúp ta “phơi bày sự thật” cho cả thế giới xem.
Thẩm Diệu Ngọc vẫn đang thao thao bất tuyệt về giấc mộng trở thành quý phu nhân.
Tôi liếc điện thoại – phòng livestream đã có hàng vạn người đang xem.
Ban đầu mọi người còn mù mờ không biết gì, chỉ vài phút sau đã hiểu rõ.
Bình luận chạy liên tục:
– “Mới nghe một chữ trong tám chữ đã mơ thành bà lớn hào môn rồi, buồn thật sự.”
– “Nhìn ta bình thường thế kia, ăn mặc cũng chẳng ra gì, hào môn đâu có dễ bước vào chứ?”
– “Không biết cái tên đại gia ngu ngốc kia biết rồi sẽ nghĩ gì.”
– “Nghe tên kia còn từng cưỡng ép một rồi dùng tiền để ém chuyện, cái này chắc đầu óc có vấn đề mới thích loại đàn ông như .”
Nhưng buổi livestream chỉ diễn ra chưa bao lâu thì đã bị người ta tố cáo và bị cắt ngang.
Ngay sau đó, điện thoại của Thẩm Diệu Ngọc vang lên.
Cô ta vừa nghe máy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, liếc tôi một cái đầy căm hận rồi giận dữ bỏ đi.
Tôi chẳng buồn để ý, định đến thư viện học một lát.
Tối quay về, tôi phát hiện đồ đạc của Thẩm Diệu Ngọc đã dọn sạch.
Hỏi Hà Na Na trong phòng thì mới biết: chiều nay sau cuộc gọi đó, một chiếc xe sang tới đón Thẩm Diệu Ngọc cùng tất cả hành lý của ta.
Cô ta còn khoe với Hà Na Na rằng mình sắp chuyển vào biệt thự sống rồi.
Ngay sau đó, tôi nhận một tin nhắn thoại từ Thẩm Diệu Ngọc.
Mở ra, là giọng ta the thé khoe khoang:
“Dương Doanh Doanh, đừng tưởng dùng mấy thủ đoạn hèn hạ đó là có thể chia rẽ cảm giữa tôi và Lỗi! Chúng tôi rất tốt, có ghen cũng vô ích thôi!”
“Còn – một con tiện nhân, chỉ xứng đôi với thằng nghèo như Trương Trì! Tiện nhân gặp nghèo kiết xác – bền lâu trăm năm!”
Nghe xong, tôi chỉ lật mắt một cái rồi lạnh nhạt chặn tất cả liên lạc của Thẩm Diệu Ngọc.
Con người ta ấy mà – càng thiếu cái gì thì lại càng thích khoe cái đó.
Nếu Thẩm Diệu Ngọc thực sự sống sung sướng đến , đã chẳng vội dọn đi như chạy trốn.
Chắc là chịu không nổi mấy lời đàm tiếu trong trường học nữa rồi.
Nhưng như thế là chưa đủ để tôi buông tha cho ta.
Nhớ lại những gì ta đã ở kiếp trước, tôi vẫn căm hận đến nghiến răng.
Tôi cắt ghép lại toàn bộ những chuyện xảy ra mấy ngày nay thành một đoạn video, gửi thẳng cho bố của Tống Lỗi – ông Tống Thiên.
Tiện thể, tôi còn gửi cho các kênh truyền thông mạng lớn.
Bạn thấy sao?