Trọng Sinh Những Năm [...] – Chương 12

Chương 12

26.

Chẳng bao lâu sau, Kỷ Cảnh Hoài đã nhận bức ảnh mà ba gửi tới, bên trong còn kèm theo một bức thư tay do Tô Vãn Từ viết.

Trong ảnh, Tô Vãn Từ buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú nở nụ ngượng ngùng, trong lòng ôm lấy Tô Gia Hào đang ngậm ngón tay.

Ngón tay khẽ lướt qua gương mặt bé, trong đôi mắt vô thức hiện lên vẻ lưu luyến.

Mở bức thư ra, nét chữ còn vụng về, từng nét từng nét đều tràn đầy sự nghiêm túc.

Anh Cảnh Hoài:

Anh ở trong doanh trại có khỏe không? Em và em trai ở đây rất vui, bác trai bác đều chăm sóc bọn em rất chu đáo. Bác còn dạy em đánh đàn cổ, mà em hơi vụng về, học mãi vẫn chưa giỏi…

Ông bà rất thương em trai, lúc nào cũng bế nó kể chuyện ngày xưa.

Nhưng cứ đến ngày mưa là chân em trai lại đau đến mức khóc to, em nghĩ sau này sẽ bác sĩ, như mới có thể chữa khỏi cho em ấy.

Nhưng em cũng muốn giống như Cảnh Hoài, trở thành một quân nhân phục vụ nhân dân…

Bác trai em còn nhỏ, đợi lớn hơn một chút sẽ biết mình thực sự muốn gì.

Anh Cảnh Hoài, nhất định phải ăn uống đầy đủ, đừng để bị thương. Cảm ơn vì đã cứu em.

Tô Vãn Từ.

Nhìn nội dung trong thư, khóe môi Kỷ Cảnh Hoài vốn đang cong lên bỗng dần dần trầm xuống.

Nếu sau này Tô Vãn Từ thật sự trở thành quân y, liệu có giống như kiếp trước từng trải qua, tham gia đội cứu viện y tế ở biên giới, rồi cuối cùng hy sinh…

Chỉ nghĩ đến thôi, trái tim như bị siết chặt.

Không . Anh không thể để mất Tô Vãn Từ thêm lần nào nữa!

Nhưng nghĩ lại, Tô Vãn Từ đến biên giới là để tìm Lý Việt chữa bệnh cho Tô Gia Hào, nếu bệnh của Tô Gia Hào chữa khỏi, hẳn sẽ không đến biên giới nữa, càng không hy sinh…

Trong khoảnh khắc, Kỷ Cảnh Hoài rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Anh không muốn Tô Vãn Từ hy sinh, cũng không muốn can thiệp vào ước mơ của .

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không can thiệp, việc cần trước mắt là tìm hiểu xem Lý Việt hiện giờ đang ở đâu.

Thời gian thoáng chốc đã trôi thêm hai tháng.

Sau khi vào đông, thời tiết ở Giang Ninh trở nên ẩm lạnh đến thấu xương.

Mẹ Kỷ vừa dẫn Tô Vãn Từ bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, liền không nhịn lẩm bẩm: “Mới hai tháng mà đã đòi chụp tới sáu lần ảnh rồi, rốt cuộc đứa nhỏ này đang nghĩ gì chứ?”

Vừa , bà vừa liếc bé bên cạnh.

Hôm nay bà chọn cho con bé một chiếc áo bông trắng, thêm chiếc khăn quàng đỏ, mái tóc đen mềm mại chia hai búi rũ xuống trước ngực, gương mặt ấy kiểu gì cũng khiến người ta thích.

Mẹ Kỷ không kìm suy nghĩ, chẳng lẽ Cảnh Hoài nhà bà đã để ý đến Tô Vãn Từ rồi? Không thì sao cứ cách ba hôm lại gọi điện về, bắt bọn họ dẫn Tô Vãn Từ đi chụp ảnh gửi cho ?

Nhưng mà, Tô Vãn Từ mới có 13 tuổi thôi, có phải còn quá nhỏ không…

Phát hiện mẹ Kỷ đang ngẩn người mình, Tô Vãn Từ chớp chớp mắt, khẽ gọi: “Bác ?”

Mẹ Kỷ hoàn hồn, vội mỉm xoa đầu bé: “Đói chưa? Chúng ta đến hợp tác xã mua chút đồ ăn rồi về nhà nhé.”

Tô Vãn Từ ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ hiền lành khiến lòng mẹ Kỷ thêm phần thương.

Thật ra bà vẫn luôn mong có một con , sức khỏe không tốt, mang thai Kỷ Cảnh Hoài đã rất vất vả rồi.

Sự xuất hiện của Tô Vãn Từ, chẳng khác nào thỏa mãn ước nguyện có một “chiếc áo bông nhỏ biết sưởi ấm lòng người”.

Mẹ Kỷ nắm tay Tô Vãn Từ, cùng đi về phía hợp tác xã.

Cùng lúc đó, ở Quân khu Hoài Đông.

“Nhanh lên! Không dừng lại!”

Giọng trầm vang của Kỷ Cảnh Hoài mang theo áp lực mạnh mẽ, khiến các chiến sĩ đang chạy bộ không dám lơi là dù chỉ một chút.

“Chức của Kỷ Cảnh Hoài thăng nhanh thật đấy, mới mấy tháng đã từ tiểu ban trưởng lên phó liên rồi!”

“Nếu cậu có khí thế liều mạng như cậu ta, thì cũng chẳng phải trung đội trưởng lâu như .”

“Này! Ý cậu là gì hả?”

Nghe những lời bàn tán rì rầm, Kỷ Cảnh Hoài như không nghe thấy gì cả.

Chỉ khi lên chính liên, mới có đủ thời gian nghỉ để quay về Giang Ninh thăm Tô Vãn Từ. Còn nếu thăng đến cấp chính doanh, sẽ có thể xin một căn nhà dành cho gia quyến trong khu đại viện quân khu. Đến lúc đó, có thể đón Tô Vãn Từ về sống cùng.

Đúng lúc này, một lính gác chạy tới, giơ tay chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo phó liên, có một nữ đồng chí tên là Giang Tuyết Như đến tìm .”

27.

Nghe thấy cái tên “Giang Tuyết Như”, sắc mặt Kỷ Cảnh Hoài lập tức trầm xuống.

Anh suýt chút nữa quên mất còn có người này tồn tại.

Nghĩ đến những gì năm xưa ta đã với Tô Vãn Từ, đáy mắt lập tức lạnh đi mấy phần.

Nếu nhớ không nhầm, lần này ta tới đây là để thăm dò .

“Để tôi ra xem.”

Nói xong, Kỷ Cảnh Hoài liền bước về phía cổng quân khu.

Anh và Giang Tuyết Như quen nhau vào một năm trước trong buổi giao lưu quân dân. Khi ấy, Giang Tuyết Như là một thanh niên trí thức, vì lý do sức khỏe nên buộc phải hồi thành.

Cô ta xinh đẹp, lại khéo léo, rất lòng mọi người, trong đó có cả .

Kỷ Cảnh Hoài buộc phải thừa nhận, lần đầu gặp Giang Tuyết Như, quả thật trong lòng có một thoáng rung .

Thời điểm đó, còn trẻ tuổi bồng bột, Giang Tuyết Như càng lạnh nhạt, lại càng muốn “chinh phục” ta.

Thế Giang Tuyết Như vừa hưởng thụ sự quan tâm của , vừa thỉnh thoảng tỏ ra xa cách, phủi sạch quan hệ giữa hai người.

Cứ thế, hai người duy trì mối quan hệ mập mờ trong suốt một năm, cho đến khi Giang Tuyết Như đột ngột sẽ đến cảng thị học tập, sau đó thì lặng lẽ biến mất.

Nếu không nhờ cuộc điều tra sau đó của công an, vĩnh viễn sẽ không biết rằng Giang Tuyết Như chẳng hề đi học, mà là trốn nhà vì mang thai sau khi lăng nhăng với người khác. Bố mẹ ta vừa giận vừa tức, ta dứt khoát lẩn tránh tất cả.

Từ xa, Kỷ Cảnh Hoài đã trông thấy Giang Tuyết Như đứng trước cổng, khoác một chiếc áo khoác đỏ, cài băng đô trắng, mái tóc ngang vai gọn gàng thanh thoát, gương mặt xinh đẹp bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, giống như quả táo chín đỏ mọng.

Thế , tất cả những điều đó, giờ đây trong mắt lại chẳng khác nào vừa chướng mắt vừa khiến người ta khinh thường.

Thấy Kỷ Cảnh Hoài mãi mới chịu ra, Giang Tuyết Như lập tức nổi cáu: “Kỷ Cảnh Hoài, sao hai tháng nay không hề liên lạc với em?”

Nghe , Kỷ Cảnh Hoài chỉ cảm thấy buồn : “Tôi có lý do gì để liên lạc với ? Cô là gì của tôi?”

Lời này khiến Giang Tuyết Như nghẹn họng, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Trước đây, tuy Kỷ Cảnh Hoài không phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn dịu dàng và chu đáo với ta. Sao bây giờ lại giống như biến thành một người khác?

Thấy cáu giận không có tác dụng, Giang Tuyết Như vội đổi giọng, cố ra vẻ yếu đuối đáng thương: “Anh thật tổn thương người ta quá… Em chỉ lo có chuyện gì, nên mới đến xem thế nào thôi mà…”

“Trong quân khu, tôi có thể gặp chuyện gì ?”

Kỷ Cảnh Hoài không hề nể mặt, giọng lạnh lẽo khiến không khí xung quanh dường như tụt xuống vài độ.

Giang Tuyết Như cứng họng không nên lời.

Nhìn cậu thiếu niên trước mặt mới chỉ mười chín tuổi mà ánh mắt lại mang theo khí thế không phù hợp với tuổi tác, ta không khỏi rùng mình một cái.

Thực ra ta chưa bao giờ thực lòng thích Kỷ Cảnh Hoài.

Chẳng qua khắp cả quân khu, chỉ có là đẹp trai nhất. Dù không có bối cảnh gia thế gì, chỉ riêng gương mặt kia cũng đã quá đủ.

“Không có chuyện gì thì đi đi. Sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa, tôi bận huấn luyện.”

Kỷ Cảnh Hoài đã mất hết kiên nhẫn, dứt khoát đuổi người.

Nghe đến đó, Giang Tuyết Như mới để ý tới quân hàm của ,  không phải binh nhì nữa, mà là trung úy!

Anh mà đã thăng lên sĩ quan rồi!

“Cảnh Hoài…”

Ai ngờ ta vừa cất lời, người đàn ông kia đã xoay người bỏ đi, không buồn ngoảnh lại.

Trong lòng Kỷ Cảnh Hoài chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật giả dối đến cực điểm, nhất là khi ta gọi tên , như thể đang bẩn danh xưng của .

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Tô Vãn Từ gọi nghe hay hơn.

Nghĩ đến bé chưa trưởng thành ở nhà, gương mặt lạnh lùng của cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Nhìn theo bóng lưng , Giang Tuyết Như không cam lòng giậm mạnh chân.

Tên này rốt cuộc bị gì , đúng là như biến thành người khác!

Nhưng ta không ngờ, Kỷ Cảnh Hoài lại thăng tiến nhanh đến thế, cứ theo đà này, chưa đầy một năm là có thể lên cấp chính doanh rồi!

Tuy không có bối cảnh gia đình, nếu thật sự có thể doanh trưởng, đoàn trưởng… đối với ta mà , thế là quá đủ rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Tuyết Như hiện lên tia sáng kiên định như thể nhất định phải đạt bằng .

“Kỷ Cảnh Hoài, em không tin thật sự không thích em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...