Anh là một quân nhân, thường xuyên không ở nhà.
Mỗi lần than phiền, chỉ lạnh nhạt đáp: “Anh là quân nhân, phải hy sinh gia đình mình vì lợi ích của công chúng. Em là vợ , đương nhiên phải có giác ngộ này.”
Nghe nhiều rồi, cũng học cách hiểu chuyện.
Cho đến ngày hôm đó, tận mắt chứng kiến vì một người phụ nữ mà hủy bỏ buổi diễn tập quân sự.
Cô chết lặng tại chỗ.
“Anh không phải… luôn đặt công vụ lên hàng đầu sao?”
Tại sao?
Tại sao người từ bỏ, luôn luôn là …
Mười hai năm trước, trong một trận đất, bị vùi dưới lớp đất đá suốt một ngày một đêm.
Trong đống đổ nát, tiếng khóc và kêu cứu vang lên khắp nơi.
Cho đến khi một tia sáng vỡ bóng tối, chiếu vào đôi mắt xám xịt của .
Một người đàn ông mặc quân phục vươn tay về phía , ánh mắt dịu dàng như có phép màu cứu rỗi: “Đừng sợ, đưa tay cho tôi.”
‘Ầm ——!’
Tiếng sấm nổ vang, Tô Vãn Từ giật mình tỉnh giấc. Dù đã sống đến hai kiếp, chỉ cần nghe thấy sấm chớp, lại mơ thấy cơn ác mộng bị vùi dưới đất năm 12 tuổi…
Ngẩng đầu , tờ lịch mới tinh treo trên tường vô cùng bắt mắt.
Năm 1986.
Phải rồi, hôm nay là ngày thứ ba trọng sinh trở về 20 năm trước.
Sau lưng vang lên tiếng khẽ, nhịn cơn đau khắp người, ngồi dậy quay đầu lại. Người đàn ông đang cài thắt lưng, nửa thân trên trần trụi.
Anh đứng ngược sáng, bờ vai rộng, eo thon, thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi. Mấy vết cào mập mờ trên tấm lưng đồng hun càng khiến vẻ lạnh lùng của mang thêm chút dụ hoặc.
Người đàn ông liếc , giọng vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Bao nhiêu năm rồi, vẫn còn sợ sấm à?”
Kỷ Cảnh Hoài, Đoàn trưởng quân khu Hoài Đông, chồng , cũng là ân nhân cứu mạng năm mười hai tuổi.
Tô Vãn Từ cụp mắt, giọng trầm: “…Em sẽ cố gắng vượt qua.”
Bọn họ kết hôn qua sự sắp xếp của tổ chức, từng rất vui khi có thể bên cả đời.
Nhưng sau khi kết hôn, luôn lạnh nhạt với . Cô từng nghĩ đó là tính cách như thế. Cho đến khi người cũ của xuất hiện, mới hiểu, thì ra chưa từng …
Một đời này lại, không muốn quá bận lòng chuyện cảm, chỉ mong có thể chăm sóc em trai khôn lớn trưởng thành.
Hít sâu một hơi, Tô Vãn Từ định mở lời ly hôn. Cô chặn lại khi đang chuẩn bị ra ngoài: “Tối nay có thể về ăn cơm không? Em có chuyện muốn .”
“Có buổi diễn tập, không rảnh.”
Lời từ chối lạnh lùng khiến tim Tô Vãn Từ nhói lên. Hai kiếp sống biết điều như thế, mà đến một cầu nhỏ nhoi này cũng không thể kiên nhẫn với ?
Cô nén nỗi ấm ức: “Chúng ta là vợ chồng. Kết hôn lâu như , thực sự không có thời gian ăn một bữa cơm, với em vài câu sao?”
Chưa xong, ánh mắt nghiêm nghị của Kỷ Cảnh Hoài đã lườm tới: “Cả em và đều là quân nhân, hy sinh tiểu gia vì đại cục là điều em nên hiểu rõ.”
Giọng điệu đầy răn dạy khiến cổ họng Tô Vãn Từ nghẹn đắng.
Anh luôn dùng những lời này để từ chối mọi đề nghị chính đáng của với tư cách là vợ.
“Anh đi đây.”
Kỷ Cảnh Hoài cầm mũ, mở cửa rời đi.
Nhìn bóng lưng dứt khoát, lý lẽ như lẽ thường ấy, hốc mắt Tô Vãn Từ dần đỏ lên.
Kiếp trước thật ngu ngốc, nếu có dù chỉ một chút cảm với , sao có thể lạnh lùng đứng nỗi buồn của …
Đột nhiên, tiếng sấm vang lên khiến Tô Vãn Từ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Ngoài trời mưa như trút, sắc mặt lập tức thay đổi. Năm đó trong trận đất, em trai , Tô Gia Hào, mất đi chân phải. Mỗi khi trời mưa, cậu đau đến mức ngất xỉu!
Kiếp trước, em trai vì lo cho mà cố chịu đau đi ra ngoài, cuối cùng bị xe tải đâm chết… Đời này, nhất định phải ngăn bi kịch ấy tái diễn!
Tô Vãn Từ vội thay đồ, đeo theo hộp y tế chạy ra khỏi nhà.
Không ngờ vừa bước ra đã thấy vệ binh bên cạnh Kỷ Cảnh Hoài vội vàng chạy tới: “Bác sĩ Tô, đoàn trưởng bảo mang theo hộp y tế, nhanh chóng tới cổng lớn một chuyến!”
Tô Vãn Từ lập tức căng thẳng: “Anh ấy bị thương rồi à?”
Vệ binh định lại thôi, cũng chẳng kịp hỏi kỹ, xách hộp thuốc, không cầm ô, lao thẳng về phía cổng.
Mười lăm phút sau, toàn thân ướt sũng, Tô Vãn Từ chạy đến cổng lớn.
Tóc rối ướt nhẹp dính chặt vào gò má, vì quá vội mà trượt ngã, khiến gấu áo ống quần lấm lem đầy bùn đất.
Thấy mấy người lính mặc quân phục đang cầm ô vây quanh một chỗ, loạng choạng chen vào: “Đoàn trưởng Kỷ sao rồi? Tôi là bác sĩ, xin nhường một——”
Khi thấy cảnh tượng bên trong, đôi chân như khựng lại.
Chỉ thấy Kỷ Cảnh Hoài quỳ một gối xuống đất, ôm một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt trong lòng, giữa hàng lông mày là vẻ dịu dàng mà chưa từng nhận .
Thấy Tô Vãn Từ đứng im bất , ngước mắt liếc sang, giọng không kiên nhẫn vang lên giữa đám đông: “Ngẩn ra gì? Không mau tới cứu người!”
Tim Tô Vãn Từ khựng lại, kỹ người phụ nữ trong lòng , đồng tử lập tức co rút.
Là Giang Tuyết Như!
Người cũ của Kỷ Cảnh Hoài — người phụ nữ mà thật lòng !
2
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, như từng giọt nện thẳng vào tim Tô Vãn Từ.
Vừa lạnh vừa nhức nhối.
Cô lặng lẽ đặt hộp y tế xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra cho Giang Tuyết Như.
Vài phút sau, buông ống nghe: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu máu nhẹ.”
Kỷ Cảnh Hoài nhíu mày, dường như không đồng với kết luận của , bế thẳng Giang Tuyết Như lên: “Sức khỏe em yếu, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.”
“Đoàn trưởng, buổi diễn tập hôm nay rất quan trọng, nhất định phải có mặt…”
“Để phó đoàn chỉ huy trước.”
Anh xong liền ôm người rời đi, thẳng hướng quân y viện.
Toàn thân Tô Vãn Từ ướt sũng, từ đầu đến cuối, không hỏi han lấy một câu.
Dưới ánh mắt khác lạ của các binh sĩ, vội vã ôm lấy hộp thuốc, rời đi như chạy trốn.
Dưới cơn mưa nặng hạt, chạy một mạch đến ký túc xá trường em trai.
Vừa đẩy cửa vào, đã thấy gương mặt quen thuộc đang nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, đau đến mức siết rách cả ga trải giường.
“Gia Hào!”
Nghe thấy giọng , Tô Gia Hào cố gắng định thần, vội vàng che giấu vẻ đau đớn, gắng gượng ngồi dậy, nặn ra một nụ : “Chị.”
Thấy ướt như chuột lột, cậu nhíu mày ngay lập tức, đưa tay lau đi nước mưa trên mặt : “Chị sao thế? Sao lại ướt hết người? Sao không mang ô?”
Tô Vãn Từ khẽ , gượng gạo: “…Không sao đâu.”
Cậu càng hiểu chuyện, lòng càng đau.
Cô cúi đầu loay hoay, chuyển hướng sự ý: “Chị tiêm giảm đau cho em ngay đây.”
“Vất vả cho chị rồi.”
Cậu cố gắng ngồi dậy, gương mặt tái nhợt của Tô Vãn Từ, ánh mắt đầy áy náy: “Nếu chân em không bị gãy, nhất định em sẽ trở thành một quân nhân giỏi hơn rể, để bảo vệ chị.”
Khoé mắt Tô Vãn Từ cay xè, suýt nữa rơi lệ.
Cô gắng gượng nở nụ , xoa đầu cậu, vừa châm cứu vừa xoa bóp, trong lòng lại thêm phần kiên định.
Nơi này không đủ điều kiện để chữa trị cho em trai, phải nhanh chóng ly hôn với Kỷ Cảnh Hoài, rồi xin điều chuyển công tác, đưa em tới thành phố lớn chữa trị…
Sau khi chăm sóc xong cho Gia Hào, Tô Vãn Từ trở lại bệnh viện việc, tiện thể nhắc viện trưởng về đơn xin điều chuyển. Mãi đến khi trời tối mới trở về nhà.
Trăng mờ sao thưa, hương cơm chiều từ các nhà hàng xóm lan toả khắp nơi, chỉ có căn nhà của , hai kiếp rồi vẫn vắng lặng lạnh lẽo như .
Cô mệt mỏi trở về phòng, ngồi đợi Kỷ Cảnh Hoài.
Một đợi, là đến tận mười một giờ đêm.
Kỷ Cảnh Hoài vội vàng đẩy cửa bước vào.
“Cảnh Hoài…”
Tô Vãn Từ đứng dậy đi về phía , nhớ đến sự dịu dàng dành cho Giang Tuyết Như ban ngày, giọng nghẹn ngào mở lời: “Chúng ta ly——”
Ba chữ “ly hôn đi” còn chưa ra, đã thấy mở tủ quần áo của , lôi ra mấy bộ đồ: “Hành lý của Tiểu Giang bị thất lạc ở ga tàu, mấy bộ này em cũng không mặc, cho ấy mượn trước.”
Vừa , vừa cho quần áo vào túi.
Sắc mặt Tô Vãn Từ hơi đổi. Những bộ đồ đó không phải không mặc, mà là vì khi cưới đã tặng, quý đến mức không nỡ đụng vào.
Thấy kéo khoá túi lại, theo bản năng giữ lấy tay : “Chờ đã!”
Kỷ Cảnh Hoài nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét tới: “Không nỡ à?”
“Không, em chỉ là…”
“Sau khi kết hôn, tiền trong nhà đều do em giữ. Muốn mua đồ mới thì tự đi mà mua.”
Lời sắc như dao, đâm thẳng vào tim phổi , khiến nghẹt thở.
Nhưng Kỷ Cảnh Hoài vẫn rút tay ra, xách túi lớn đi thẳng ra ngoài.
Cô đứng chết lặng, trơ mắt bóng lưng biến mất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh kiếp trước, ôm em trai đầy máu mà khóc đến tuyệt vọng…
Bàn tay siết chặt của Tô Vãn Từ khẽ run, nặng nề bước theo.
Cuộc hôn nhân này… nhất định phải chấm dứt ngay!
Vừa xuống đến dưới lầu, đã thấy ở bên chiếc xe jeep không xa, Kỷ Cảnh Hoài đang ân cần khoác áo cho Giang Tuyết Như, giọng lạnh nhạt thường ngày giờ lại mềm hẳn đi: “Trời về đêm lạnh, em cứ ngồi trong xe chờ là .”
Giang Tuyết Như ho nhẹ hai tiếng, nhíu đôi mày thanh tú: “Nằm viện cả ngày rồi, em muốn ra ngoài vận một chút.”
Nhìn cảnh ấy, Tô Vãn Từ há miệng, cổ họng như bị chặn lại, chẳng thể thốt nên lời.
Ngay khoảnh khắc thất thần, từ trong xe bất ngờ có một bé khoảng năm sáu tuổi thò đầu ra, chạy tới ôm lấy Kỷ Cảnh Hoài, giòn tan gọi một tiếng—
“Ba ơi!”
Bạn thấy sao?