Lời lẽ đổi trắng thay đen này, hoàn toàn không lừa người tỉnh táo.
Bà Lý lạnh một tiếng: “Bà muốn chăm sóc cháu thì không sao, đừng có chiếm hết lợi ích của con ruột chứ, lẽ nào cháu bà không có bố mẹ lại là lỗi của Tĩnh Tĩnh à!”
Mọi người nhao nhao : “Đúng đó, Tiểu Kiều đáng thương thật, Tĩnh Tĩnh cũng không sai mà!”
Mẹ tôi tức giận : “Sao thế thái nhân đều thay đổi cả rồi, mọi người lại không có người như !”
“Bà thiên vị mà còn không cho người ta ! Thi đại học là chuyện đại sự cả đời người đó!”
“Thế này mà còn cứ bênh cháu bên ngoại, sau này tiền trong nhà chắc cũng phải cho nó hết nhỉ!”
“Đúng chứ sao nữa, con nhỏ Lâm Kiều đó chẳng gì cả, lười biếng lắm, còn Tĩnh Tĩnh thì lại chăm chỉ!”
“Người ta còn tưởng mình là tiểu thư cành vàng lá ngọc! Đến nhà còn bày vẽ! Cũng may bố con Tĩnh Tĩnh thật thà phúc hậu thôi! Nếu là tôi đã sớm đuổi cổ ra ngoài rồi!”
Thấy dư luận quần chúng nghiêng về một phía, tôi “bụp” một tiếng quỳ xuống, ôm chân mẹ tôi khóc lóc:
“Mẹ, con cầu xin mẹ, con muốn đi học đại học, sau này con kiếm tiền đều cho Lâm Kiều tiêu cũng mà. Cầu xin mẹ cho con đi đi…”
Mẹ tôi m.á.u dồn lên mặt, quát lên: “Vương Tĩnh! Con linh tinh gì đấy! Con mau đứng dậy cho mẹ!”
Hàng xóm đều chỉ trỏ :
“Haizz, Tĩnh Tĩnh đáng thương thật, bình thường không biết bị đè nén đến mức nào nữa!”
“Con bé thật không dễ dàng gì! Mẹ không thương bố không !”
Mẹ tôi: “…”
Đối mặt với áp lực dư luận của quần chúng, bố tôi cuối cùng cũng không nhịn nữa!
Ông ấy chạy ra kéo mạnh tôi dậy, lớn tiếng : “Tĩnh Tĩnh, con đừng sợ, suất thi đại học chính là của con! Đây là của nhà họ Vương chúng ta! Dựa vào đâu mà lại phải cho người nhà họ Lâm!”
Bố tôi cuối cùng cũng mạnh mẽ một lần!
Mẹ tôi khó tin : “Lão Vương, sao ông cũng như ? Họ không hiểu tôi, ông cũng không hiểu sao? Mẹ tôi bà ấy lúc sắp chết…”
Bố tôi đẩy mạnh mẹ tôi một cái, : “Câm miệng! Bà còn không về phòng đi, muốn mất mặt nữa hả! Bà mà còn chuyện, thì cút cùng con cháu của bà đi! Tôi với con tôi sống!”
[ – .]
Mẹ tôi và Lâm Kiều: “…”
4
Bố tôi khó khăn lắm mới cứng rắn một lần, mẹ tôi cũng không dám gì nữa.
Bà ta cũng không muốn nát gia đình, chỉ muốn lén lút đem tất cả tài nguyên cho Lâm Kiều, giẫm đạp lên tôi để hết lòng nâng đỡ Lâm Kiều.
Nhưng tôi đâu có nợ gì họ!
Vì chuyện này, mẹ tôi hai tuần không thèm để ý đến tôi, coi tôi như không khí.
Bình thường đồ ăn ngon trong nhà đều để dành cho Lâm Kiều và bố tôi, tôi may ra còn có chút cơm thừa, bây giờ ngay cả cơm thừa cũng không có.
Trước đây tôi hiểu chuyện, chưa từng dám phản kháng, giờ đã xé rách mặt rồi, tôi cũng chẳng thèm bận tâm nữa.
Nhà có gì tôi ăn nấy, sẽ không thèm quản cái con ký sinh trùng Lâm Kiều kia!
Mẹ tôi thấy tôi lén ăn trứng, lén lấy bánh ngọt, liền mắng chửi xối xả vào mặt tôi.
Nhưng tôi chỉ coi bà ta đang hát.
Bụng không đói mới là thật!
Lần này, tôi nhất định phải thi đậu đại học, lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi ở kiếp trước.
Tôi không muốn bố tôi lại bị hành hạ đến c.h.ế.t vì không có tiền chữa bệnh nữa!
Còn về mẹ tôi, kiếp trước sau khi tôi và bố tôi đều qua đời, bà ta đã đến thành phố nương nhờ Lâm Kiều.
Nhưng m.ô.n.g còn chưa kịp ấm chỗ, đã bị mẹ chồng Lâm Kiều dùng chổi quét ra ngoài.
“Từng thấy mẹ ruột đến vòi vĩnh, chưa từng thấy ruột đến ké ké vinh quang! Thật không biết xấu hổ!”
Lúc đó, trong ánh mắt của mẹ tôi vẫn không hề có một chút hối hận nào!
Vì bà ta cố chấp không chịu hối cải như , cứ để sau này bà ta từ từ cảm nhận lương tâm của Lâm Kiều đi.
Bạn thấy sao?