Mẹ tôi khắp nơi mời khách, tốn không ít tiền của và các mối quan hệ, căn bản không tìm người đàn ông như thế. Mấy bà mối nghe những cầu này xong, gần như bật thành tiếng.
“Dám đưa ra cầu như , thật tưởng mình dát vàng hay sao! Cũng không tự soi gương xem lại mình đi!”
Mẹ tôi nghe xong, tức giận cãi nhau một trận lớn với bà mối.
Dưới tiền đề những chuyện phiền phức này, tôi đầy cảnh giác trước sự xuất hiện của mẹ tôi. Bố tôi cũng rất phiền não, cạn lời : “Sáng nay, mẹ con đột nhiên tìm đến nhà, là hối hận rồi, muốn tái hôn với bố.”
Tôi cạn lời : “Bố không đồng ý chứ?”
Thời đại này, mọi người chung không muốn ly hôn. Nếu thỉnh thoảng có người ly hôn, sẽ dễ bị người khác chỉ trỏ. Ngay cả đối tượng lố bịch như mẹ tôi, ông bà nội tôi còn hỏi tôi mấy lần, rằng nếu bà ta biết lỗi thì vẫn có thể chấp nhận.
“…”
Tôi thực sự lo bố tôi nhất thời mềm lòng, để mẹ tôi quay về sóng gió. Bố tôi hừ một tiếng, : “Ai mà muốn để ý đến bà ta chứ! Bố đây khó khăn lắm mới mấy năm sống thoải mái, còn sống với mẹ con nữa à? Bố chắc c.h.ế.t sớm mất thôi!”
Đây đúng là lời thật lòng. Bố tôi thở dài : “Nhưng bà ta cứ khăng khăng là nhớ con, muốn gặp con rể tương lai, còn bảo muốn bù đắp cho con, đuổi thế nào cũng không chịu đi, là không muốn Lý Dao xem thường con!”
Tôi: “…”
“Lý Dao tại sao phải xem thường con?”
Tôi thực sự không biết nên gì. Bố tôi : “Bà ta bảo là sợ người ta từ Thủ đô đến, sẽ xem thường con vì gia đình đơn thân…”
Đây chẳng phải là kiếm chuyện vô cớ sao! Tôi cạn lời đảo mắt: “Ăn xong thì bảo bà ta đi đi!”
Sự việc bất thường tất có điều mờ ám, mẹ tôi không chừng đang ủ mưu gì đó xấu xa! Bố tôi gật đầu mạnh: “Ừ, bố đáng lẽ không nên cho bà ta vào nhà!”
Một bữa cơm đoàn viên đã lâu không gặp, vì có mẹ tôi ở đó, mọi người đều ăn uống lơ đãng.
Đợi ăn cơm xong, dọn dẹp xong xuôi, bố tôi kéo mẹ tôi vào bếp: “Bà mau về đi, nhà không có chỗ cho bà ở đâu.”
[ – .]
Nhà chúng tôi chỉ có thế này thôi, Lý Dao tối nay còn phải trải giường xếp ở phòng khách. Mẹ tôi ngây người, rưng rưng nước mắt : “Lão Vương, ông…”
Bố tôi mất kiên nhẫn nhíu mày, : “Bà mau đi đi, Lâm Kiều vẫn cần bà đấy, bà đừng lỡ việc của nó.”
Nghe nếu mẹ tôi không nấu cơm, Lâm Kiều sẽ c.h.ế.t đói. Trách nhiệm lớn như , chúng tôi không gánh nổi đâu. Mẹ tôi hít hít mũi, rồi mới gượng gạo : “Được thôi, mai tôi lại đến, tôi phải giúp Tĩnh Tĩnh giữ thể diện chứ.”
“…”
Bố tôi vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu, mai chúng tôi phải đi nhà ông bà nội Tĩnh Tĩnh và nhà bác cả rồi.”
Cứ thế, sau bao lời năn nỉ, cuối cùng mới mời mẹ tôi đi. Sau khi mẹ tôi đi, lòng tôi không yên, lén lút đi theo bà ta từ phía sau. Quả nhiên, không lâu sau khi bà ta ra khỏi cửa, Lâm Kiều từ đầu hẻm chui ra, hai người thân mật xúm xít vào nhau.
“Chàng trai đó thật phon độ, lại còn là người Bắc Kinh, nghe là công chức…”
Từ xa, tôi chỉ nghe thấy Lâm Kiều vẻ mặt e thẹn : “Điều kiện này mà kết đôi với cháu thì cũng tạm …”
“…”
Mẹ tôi đúng là không có lợi thì không dậy sớm, bọn họ đây là… để mắt đến Lý Dao sao?
Về đến nhà, tôi kể lại nguyên văn những gì đã nghe cho bố và Lý Dao. Bố tôi đều ngớ người: “Mẹ con có phải bị ma ám rồi không, Lâm Kiều mà để mắt đến Tiểu Lý á? Tiểu Lý cũng đâu có để mắt đến con bé!”
Lý Dao, người trong cuộc, sợ hãi vô cùng. Anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi : “Tĩnh Tĩnh à, em phải bảo vệ đấy, không thì mình tìm công an đi.”
“…”
Tôi nghĩ nghĩ rồi : “Thời đại nào rồi mà còn có cái kiểu chị em đổi chồng chứ?”
Hôn nhân thời đại mới không phải là kiểu ép gả mù quáng như xưa, mẹ tôi dựa vào đâu mà bắt Lý Dao cưới Lâm Kiều chứ? Lâm Kiều ở nhà hưởng phúc bao nhiêu năm nay, thân hình vốn thon thả đã phát phì, mặt béo tròn như cái bánh màn thầu trắng. Phải rằng, thời đại của chúng tôi, ai ai cũng gầy gò ốm yếu. Mà có thể ăn uống phát phì như ta thì đúng là không dễ dàng gì. Cô ta thì ham ăn lười , ham an nhàn ghét lao , thích phô trương công trạng… chung là khắp nơi đều là khuyết điểm. Lý Dao có điên mới để mắt đến ta.
Bạn thấy sao?