Một ngày mới lại bắt đầu.
Tôi đứng bên bờ biển, phóng mắt ra xa — không có lấy một bóng tàu nào xuất hiện.
Quả nhiên, tàu sẽ không tới.
Kiếp trước, tôi đã chủ liên hệ trước với bên ngoài để họ cử tàu đến cứu chúng tôi.
Còn lần này, không có sự cứu viện từ tôi, để xem bọn họ còn trông mong vào chiếc tàu nào nữa.
Tôi thì chẳng sao cả.
Tôi từng sống sót trên đảo hoang suốt hai tháng trời.
Điện thoại đã tắt nguồn, đợi khi nào cần liên lạc tôi sẽ bật lên.
Vì thường xuyên tham gia sinh tồn nơi hoang dã, tôi rất quen thuộc với các tàu cứu trợ gần đây — chỉ cần tôi phát tín hiệu, bên kia sẽ cho tàu đến trong vòng hai ngày.
Một ngày lao trôi qua, trời sắp tối.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ tự đóng, ngắm hoàng hôn đỏ rực, vừa thong thả ăn đống hải sản bắt bằng bẫy của mình.
Cua biển, tôm, cá nhỏ — còn cả mấy món tôi bắt lúc nước rút ban đêm.
Tôi thậm chí còn tìm một bãi đầy hàu, đào vài con ném vào nước biển giữ tươi.
Ngoài hải sản, trong rừng mưa nhiệt đới cũng có vô số thứ ăn , hoàn toàn không phải lo thiếu thức ăn.
Tôi nhàn nhã tận hưởng.
Khóe mắt bỗng lóe lên một cái bóng người.
Anh ta lao đến với khí thế hùng hổ, người đầy vết thương, tóc thì bóng nhẫy dính bết.
Tôi lập tức đứng dậy, nhấc thanh gậy gỗ bên cạnh chỉ thẳng vào hắn:
“Đứng lại! Không đến gần!”
Ở đây tài nguyên dồi dào, tôi còn tự chế bàn chải đánh răng, dầu gội.
Tóc tai sạch sẽ, cả người thơm tho mát mẻ.
Nhìn tôi sống thoải mái, ăn ngon ngủ ấm, mùi thơm thức ăn lan ra, Chu Tự Bạch tức giận đến phát điên:
“Giang Lộc Khê! Cô dám sống sung sướng ở đây một mình à? Cô có biết bọn tôi mấy chục con người đang đói gần chết không hả? Cô không có chút người nào sao?”
“Bây giờ mau giao hết đồ ăn của ra đây! Không thì chờ tàu tới, chúng tôi sẽ bỏ mặc lại!”
Tôi khẩy:
“Tàu không phải các người sẽ đến hôm nay sao? Sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng? Chẳng lẽ… các người không muốn sống nữa à?”
6
Chu Tự Bạch bị câu của tôi nghẹn đến mức không thở ra nổi, cắn răng nghiến lợi:
“Cô mau giao hết đồ ăn ra đây!” – vừa vừa định tiến lại gần.
Tôi vung gậy đánh thẳng vào người ta, hoàn toàn không nương tay.
Một người suốt ngày ngồi văn phòng như ta thì sao đọ nổi với tôi — người luôn rèn luyện thể lực, nhàn rỗi là đi sinh tồn ngoài thiên nhiên?
Chu Tự Bạch đau đến mức không dám lại gần nữa.
Chắc cả bọn bây giờ đều đang tản ra tìm kiếm vật tư, chẳng qua là Chu Tự Bạch vô tìm thấy chỗ tôi trú mà thôi.
Tôi nhướng mày: “Sở Tước là Nữ hoàng tinh linh cơ mà, các người tìm ta ấy, tìm tôi gì?”
“Chẳng phải nữ hoàng có thể gọi đồ ăn đến tận nơi sao.”
Nhắc đến chuyện này là Chu Tự Bạch lại bực, ánh mắt tôi càng thêm chán ghét:
“Còn không phải tại sao! Cô đi tìm tài nguyên hoại bao nhiêu cây cối, khiến Thần đảo và Hải thần nổi giận, không thèm ban phát tài nguyên cho bọn tôi nữa!”
“Sở Tước đã quỳ suốt nửa ngày mà cũng không xin gì. Người ta rõ ràng rồi — bảo quay về quỳ lạy thì họ mới đồng ý!”
“Giờ phải theo tôi về ngay, không thì tôi gọi tất cả mọi người tới, lôi về bằng !”
Ở cùng một hòn đảo, nếu tôi bị cả đám người hợp sức áp chế, dù có chống trả hết mình cũng không thể thoát .
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi : “Được thôi, tôi sẽ đi với .”
Dù sao tôi cũng đã ăn no.
Tôi thu gậy lại, Chu Tự Bạch lập tức lao vào cướp đồ ăn của tôi mà ngấu nghiến như chưa từng ăn.
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm, vì tôi ăn no từ lâu rồi, mấy thứ đó chỉ là đồ ăn vặt thôi — cho thì cho.
Thu dọn xong, đeo ba lô lên vai, tôi để mặc Chu Tự Bạch cướp hết số lương thực mình mang theo, rồi cùng ta quay lại hang đá.
Nơi đó bẩn thỉu đến mức không thể nổi, hoàn toàn không sạch sẽ như kiếp trước tôi từng dọn dẹp.
Sở Tước thì đang bộ quỳ gối, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ, giả vờ khấn vái.
Chu Tự Bạch vui vẻ hét lên:
“Tôi mang tội đồ về rồi đây! Còn cướp không ít đồ ăn ngon nữa!”
Nghe thấy tiếng, tất cả mọi người lập tức đổ xô ra ngoài, thấy đống thức ăn trong tay ta thì ánh mắt đều sáng rực lên.
Bọn họ đã nhịn đói cả một ngày rồi.
Bọn họ đun một nồi nước, ném hết đồ ăn vào luộc sơ qua rồi vội vã ăn tạm vài miếng.
Trong bụng có chút gì đó, mới bắt đầu cảm thấy mình sống lại , cả đám lại quay sang tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi ngoan ngoãn quỳ một bên, nghiêm túc tỏ vẻ ăn năn:
“Hải thần, Thần đảo, xin lỗi các ngài… là tôi đã ảnh hưởng đến tâm trạng của các ngài, xin hãy tha thứ cho tôi!”
“Dù sao tôi cũng phải sinh tồn… Mong các ngài có thể bỏ qua, ban cho Nữ hoàng tinh linh một chút chỉ dẫn để có vật tư. Đợi tàu đến, chúng tôi nhất định sẽ thành tâm cảm tạ các ngài!”
Tôi liếc mắt họ.
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?