“Phải đấy, thời đại này còn ai tin mấy trò mê tín dị đoan nữa?”
Các đồng nghiệp vẫn giống hệt kiếp trước, bắt đầu nghi ngờ Sở Tước.
Bạn trai tôi lập tức lên tiếng bênh vực:
“Vậy các người giải thích sao, tại sao ấy chỉ đứng yên một chỗ mà biết chỗ có nước ngọt cách cả trăm mét?”
“Giang Lộc Khê là chuyên gia sinh tồn hoang dã, chẳng phải hướng ấy vừa chỉ cũng là hướng mà thư ký Sở sao?”
2
Vì công ty đi theo hướng phát triển kênh tự truyền thông, mà sở thích của tôi lại chính là sinh tồn nơi hoang dã.
Tôi từng mở một kênh “Nhật ký sinh tồn cá nhân”.
Khả năng sinh tồn của tôi ai ai cũng thấy rõ, chưa từng có ai nghi ngờ.
Vậy nên đồng nghiệp nhanh chóng bị thuyết phục.
“Đúng rồi, Giang Lộc Khê vất vả cả buổi mới tìm , còn thư ký Sở thì nhanh hơn hẳn.”
“Tôi tin thư ký Sở! Cô ấy từ trước tới giờ luôn dịu dàng hiền hòa, lúc nào cũng toát ra khí chất mẫu tử, chắc chắn là tinh linh rồi!”
“Hèn gì ấy thích trồng cây trong công ty, còn rất vật nữa — thì ra là tinh linh thật!”
Tôi trừng mắt ngán ngẩm.
Cô ta thì thích trồng cây, chẳng bao giờ chịu học cách chăm sóc thực sự.
Toàn là ta mang cây đến, rồi trai tôi lại bắt tôi lo liệu hậu quả.
Động vật cũng thế, ta cứ vớ về vài con mèo chó hoang, rồi trai lại đẩy sang cho tôi xử lý.
Tôi bận trước bận sau, cuối cùng chỉ thành công cụ giúp ta xây dựng hình tượng.
Sở Tước mỉm dịu dàng: “Được rồi, để tôi dẫn mọi người đi tìm nguồn nước ngọt nhé.”
Tôi nghiến răng — tuy chưa rõ ta dùng thủ đoạn gì, không thể cứ để công lao của tôi bị cướp mãi như thế.
Nhân lúc đi một vòng tới lui, tôi đã tranh thủ chỉnh sửa, mở rộng xong đường dẫn đến nơi có nước ngọt.
“Tôi sẽ…”
Sở Tước lập tức cắt lời tôi, lớn giọng :
“Để tôi dẫn đường nhé. Tôi vừa mới chuyện xong với cây cối rồi, bọn chúng đã mở sẵn cho chúng ta một con đường dẫn tới nguồn nước ngọt.”
Mọi người tin tưởng tuyệt đối, vui vẻ nối đuôi nhau đi theo sau ta.
Một đồng nghiệp đi ngang qua hung hăng đẩy tôi ra, mỉa mai đầy châm chọc:
“Giang Lộc Khê, đừng cái đường này là sửa nhé? Vậy thì đúng là mất mặt không biết xấu hổ rồi đấy.”
“Hahaha, nếu còn biết xấu hổ, thì đã không bám riết lấy sếp chúng ta rồi!”
“Đúng thế, thư ký Sở với sếp mới là trời sinh một cặp, cả công ty đều thấy rõ, chỉ có là mù mắt không ra thôi.”
Tôi cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện — ở kiếp trước, bên cạnh nguồn nước ngọt này có một cái hang.
Cái hang đó bị bụi cỏ cao ngang người che khuất, mãi đến ngày hôm sau mọi người mới phát hiện ra.
Tôi không tin lần này ta cũng biết trước !
Tôi vội chen vào đám đông, nhanh miệng : “Tôi biết có một cái hang…”
Bạn trai tôi không kịp phòng bị, đẩy mạnh khiến tôi ngã chúi xuống đất, câu chưa kịp dứt.
Trong rừng, chim chóc hoảng loạn bay tán loạn.
Sở Tước hơi cau mày, rất nhanh đã giãn mi tâm, mỉm nhẹ nhàng:
“Dù chim rừng bị phó tổng Giang dọa sợ, không sao, tôi đã an ủi xong rồi. Chúng còn mang đến một tin vui nữa.”
“Bên cạnh nguồn nước ngọt có một cái hang, chúng ta có thể nghỉ ngơi trong đó.”
“Xung quanh còn có một mảnh ruộng, là do người từng sinh tồn trên đảo để lại, trong ruộng có trồng khoai tây! Chúng ta có thể nhóm lửa nướng khoai ăn! Sau đó bày vài cái bẫy, bắt thỏ rừng nướng thịt luôn!”
Đám đồng nghiệp reo lên sung sướng:
“Nữ hoàng đúng là đỉnh quá!”
“Đi theo nữ hoàng là có thịt ăn rồi!”
Không ai quan tâm đến việc tôi vừa ngã sóng soài dưới đất, tất cả đều vòng qua người tôi, hào hứng chạy theo bước chân của Sở Tước.
Tôi theo bản năng chụp lấy một cành cây, siết chặt rồi mạnh tay bẻ gãy!
Tôi bước theo họ đến hang đá.
Chưa kịp bước hẳn vào bên trong, đã bị một đồng nghiệp gần đó hung hăng đẩy ngược ra ngoài.
“Cô không phục thư ký Sở đúng không? Vậy thì đừng có vào đây!”
“Đúng rồi, còn dám xưng là chuyên gia sinh tồn, tôi thấy là kẻ ăn thì có.”
“Phần sinh tồn của kênh tự truyền thông, thư ký Sở cũng tham gia đấy, tôi nghi toàn bộ tài nguyên đều là do ấy tìm !”
Sở Tước bước tới, mỉm dịu dàng:
“Được rồi, tuy phó tổng Giang không có năng lực như tôi, chúng ta đều là người một công ty, giờ đã lạc trên đảo thì phải cùng nhau cố gắng chứ.”
“Vừa nãy tôi nghe lời triệu gọi từ Hải thần, ngài báo rằng ngày mai sẽ có mưa lớn, chúng ta phải tranh thủ tích trữ lương thực.”
“Thần đảo cũng đã liên hệ giúp chúng ta, ba ngày nữa sẽ có tàu đến cứu.”
Khuôn mặt hốc hác vì đói khát của đám đồng nghiệp lập tức nở nụ , tất cả vây quanh Sở Tước, thi nhau khen ngợi.
Bạn thấy sao?