Trọng Sinh Năm 80: [...] – Chương 8

8

Hôm đó, trời đổ mưa, bầu trời bên ngoài u ám lạ thường.

Tôi vừa khóa cửa định trở về căn phòng trọ ở con hẻm sau quán thì bất ngờ bị một lực đẩy mạnh mẽ xô ngược trở lại.

Cơ thể tôi bị xô ngã vào trong quán.

Ngay sau đó, một gã đàn ông trông bặm trợn, hùng hổ bước vào.

Ánh mắt hắn ta lóe lên sự hung dữ, miệng nham hiểm.

Rõ ràng là một tên cướp.

Thâm Thành là nơi đông đúc, ngoài những người chăm chỉ đến đây để lập nghiệp thì cũng không thiếu những kẻ tìm đến để chuyện bất chính.

Tên này không chỉ muốn cướp tiền, mà ánh mắt hắn tôi cũng đầy dã tâm.

“Con nhóc này trông ngon nghẻ đấy nhỉ.”

Nói xong, hắn lao tới, dùng lực ép tôi xuống bàn.

Tôi sợ hãi tột độ cắn chặt răng, dồn hết sức lực cắn mạnh vào tay hắn.

“Aaa! Con ranh này mày là chó à?”

Hắn nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó vì đau, tay còn lại ôm lấy vết thương rỉ máu.

Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc.

Hắn lại nhào tới định khống chế tôi lần nữa.

Tôi liền chạy thẳng vào bếp, tay quờ quạng tìm kiếm.

Tay tôi chạm vào cán một con d.a.o thái thịt.

Tôi quay người, siết chặt con d.a.o trong tay, mắt hắn đầy quyết liệt.

“Đừng bước tới! Nếu mày dám vào tao, tao sẽ liều mạng với mày!”

Lời của tôi không hề khiến hắn sợ hãi.

Trái lại, hắn càng trở nên điên cuồng.

“Con ranh! Tao không tin là không xử mày!”

Hắn gầm lên, lao tới.

Tôi nghiến răng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Thà c.h.ế.t chứ không để hắn chạm vào mình.

Nếu thực sự không thoát , tôi sẽ tự kết liễu mình.

Đúng vào lúc thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Đứng im! Không đậy!”

Giọng đầy uy nghi vang lên.

Một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện ở cửa.

Bộ quân phục ấy như mang theo khí thế áp đảo, khiến tên cướp sững lại, sau đó sợ hãi buông dao, ôm đầu bỏ chạy.

Người mặc quân phục nhanh chóng lao tới.

Dù một cánh tay của ta đang bị băng bó treo trước ngực, chỉ với một tay còn lại, ta dễ dàng khống chế tên cướp, bẻ quặt tay hắn ra sau.

Ngay sau đó, công an gọi đến và giải tên tội phạm đi.

Hóa ra, đó là một kẻ cướp di , từng án nhiều nơi.

Khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới hoàn hồn.

Người đàn ông mặc quân phục quay lại tôi.

Ánh mắt ta phức tạp vô cùng.

“Diệp Tần… Em khiến tôi phải tìm khổ sở suốt bấy lâu nay!”

10

Mạnh Sĩ An đến đây là vì nghe tin từ kế toán Lưu.

“Về với tôi đi, cả nhà đang mong chờ em lắm.”

“Tôi… tôi sẽ cưới em.”

“Chuyện theo quân, tôi đã báo cáo lên sư trưởng rồi.”

“Đừng bướng bỉnh nữa. Em biến mất nửa năm qua, tôi đã chịu đủ những lời trách móc rồi.”

Trên gương mặt ta, nét mệt mỏi hiện rõ mồn một.

“May mà em không gặp chuyện gì. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”

Nghe ta rằng muốn cưới tôi, tôi chẳng hề cảm thấy vui mừng hay hạnh phúc.

Bởi với tôi, điều này giờ đây đã là chuyện cỏn con, không còn chút ý nghĩa nào.

“Đoàn trưởng Mạnh, cảm ơn đã cứu tôi.”

“Nhưng hãy về đi. Tôi sẽ không cưới đâu. Tôi đã rõ ràng từ trước rồi.”

Khuôn mặt Mạnh Sĩ An thoáng đỏ lên vì giận dữ và xấu hổ.

“Diệp Tần! Đừng có nước lấn tới!”

“Tôi đã nhượng bộ rồi. Em còn muốn gì nữa?”

“Tiếp tục như thế này chẳng có lợi gì cho em đâu!”

“Chẳng phải em chỉ vì ghen với Tri Dung Dung sao?”

“Chúng tôi trong sạch! Chỉ là tri kỷ về mặt tinh thần thôi!”

“Tôi không hề chuyện. Tôi chỉ đơn giản là không muốn lấy .”

“Anh muốn cưới Tri Dung Dung hay bất kỳ ai khác, đều không liên quan đến tôi.”

“Nếu lo sợ về làng sẽ khó ăn khó với thím Mạnh, tôi sẽ viết một bức thư, trong đó tôi sẽ rõ là tôi không muốn lấy . Như , họ sẽ không còn ép nữa.”

Nghe tôi , lần đầu tiên sau hai kiếp người, Mạnh Sĩ An mới thực sự tin rằng tôi đã hết ta.

Rằng tôi thật sự không còn muốn trở thành vợ ta nữa.

Trên gương mặt ta hiện lên sự bàng hoàng, hoang mang, rồi dần dần là nét nhẹ nhõm.

Tôi hiểu .

Anh ta cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng là tôi.

Nhưng… sự thất vọng và tiếc nuối trong mắt ta là sao?

“Em thật chứ?”

“Tôi thật.”

Tôi lấy ra tờ giấy, bắt đầu viết thư cho thím Mạnh.

“Diệp Tần… thật ra tôi không… không hoàn toàn không có cảm với em…”

“Chỉ là… chỉ là mọi người đều tôi mắc nợ em…”

“Cảm giác phải cưới em như một nghĩa vụ… khiến tôi cảm thấy bị áp lực…”

“Vì thế tôi mới phản kháng… mới không muốn…”

Anh ta lắp bắp giải thích, từng câu chữ rối loạn.

“Không cần phải nữa. Những điều này… giờ không còn quan trọng.”

Tôi đưa bức thư đã viết xong cho Mạnh Sĩ An.

“Đoàn trưởng Mạnh, từ nay, cả tôi và đều đã tự do.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...