Trọng Sinh Năm 80: [...] – Chương 1

1

Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng quân đội khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường.

Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng chuyện.

, tôi đã sống 40 năm hôn nhân không t.ì.n.h d.ụ.c với Mạnh Sĩ An.

Tôi chưa bao giờ chê bai hay oán hận, cam chịu sống như một quả phụ trong khi vẫn còn chồng, bên cạnh một người đàn ông câm suốt nửa cuộc đời.

Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi vô tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong phòng việc của ta.

Tất cả đều là những cuộc gọi dành cho bông hoa quân đội – người phụ nữ mà ta không thể có .

Hóa ra, ta không hề mất giọng, chỉ là không muốn chuyện với tôi.

Anh ta không phải không thể một người đàn ông, mà là không muốn người đàn ông của tôi.

Cú sốc quá lớn khiến tôi c.h.ế.t trong oán hận.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm 1984.

Đời này, tôi sẽ không bao giờ chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Những năm 80 là mảnh đất màu mỡ cho sự nghiệp.

Đón cơn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành để dựng sự nghiệp.

Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng khiến người người ngưỡng mộ.

Kiếp này, tôi muốn trở thành người phụ nữ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ!

01

Đặc khu kinh tế Thâm Thành thành lập vào tháng 8 năm 1980, đến nay mới chỉ phát triển bốn năm.

Từ quê nhà đến đó, giao thông vẫn còn rất lạc hậu.

Thời buổi này tất nhiên chưa có máy bay hay tàu cao tốc, chỉ có thể ngồi trên những chuyến tàu hỏa xanh cũ kỹ.

Không chỉ phải chuyển tàu ba lần, mà chuyến gần nhất cũng phải đợi đến Chủ nhật.

Tôi dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên tờ lịch.

Chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ heo hút, lạc hậu này.

Mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn, tôi đạp suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đến ga tàu trước lúc hoàng hôn.

Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy Mạnh Sĩ An vừa xuống tàu ở cửa ra.

Tôi đã trọng sinh, còn ta thì trẻ lại bốn mươi tuổi.

Cao lớn, thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, khí chất tuấn, là vị đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội.

Tiền đồ vô hạn.

Cũng là người đàn ông mà tôi đã suốt mấy chục năm kiếp trước.

Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai người cùng đứng tên trên một tờ giấy hôn thú thì đã là một gia đình.

ta không thể , không thể gần gũi, không thể cho tôi một đứa con, tôi cũng chưa từng oán trách.

Tôi đã dốc cả đời để thương, chăm sóc, sưởi ấm cho ta.

Nhưng kết quả lại biến cuộc đời tôi thành một trò lớn.

Khi thấy tôi, Mạnh Sĩ An nhíu đôi mày thanh tú lại.

Anh ta hơi khó chịu mở miệng :

“Diệp Tần, chẳng phải tôi đã bảo em đừng ra đón rồi sao?”

Lúc ấy tôi mới nhớ ra, thì ra hôm nay chính là ngày Mạnh Sĩ An về phép thăm nhà.

Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, tôi đã gửi cho ta một bức điện tín.

Tôi rằng, chúng tôi đã đính hôn ba năm rồi, ở nông thôn con hai mươi tuổi đã bị coi là già.

Tôi với ta rằng tôi muốn kết hôn, muốn theo chồng về đơn vị.

Trong quân đội, khi sĩ quan đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ phép đưa vợ con đi cùng.

Như , gia đình quân nhân không còn cảnh vợ chồng xa cách, con cái cũng giải quyết vấn đề học hành và công việc.

Mạnh Sĩ An đã thăng đoàn trưởng từ năm ngoái, và đủ điều kiện để cho vợ con đi theo.

Tôi luôn mong mỏi ta sẽ đến đón tôi đi.

Nhưng ta mãi không chịu đồng ý.

Tôi sốt ruột, gửi điện tín rằng nếu ta còn không đến đón tôi, tôi sẽ xách hành lý đến thẳng đơn vị tìm ta.

Mạnh Sĩ An đành phải miễn cưỡng trở về, còn dặn tôi đừng ra ga đón.

Tôi biết ta đang cố lạnh nhạt, xa cách tôi.

Kiếp trước tôi rất đau lòng.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đính hôn, dù chưa có giấy đăng ký hay phòng, ở quê, như đã là vợ chồng.

Tôi muốn ở bên cạnh Mạnh Sĩ An, mong sớm lấy giấy kết hôn, để tôi có thể đến đơn vị chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ.

Tôi còn muốn sinh con cho .

Nhưng kiếp này, tôi đã dập tắt hoàn toàn ý nghĩ vợ lính.

Tôi chỉ muốn đến Thâm Thành để lập nghiệp, nên thậm chí đã quên mất hôm nay ta về phép.

Tôi đến đây để mua vé tàu đi Thâm Thành, chứ không phải ra đón ta.

Mạnh Sĩ An hiểu nhầm, trên khuôn mặt thanh tú của ta hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Gấp gáp đến thế sao?”

“Chúng ta còn trẻ, đâu cần phải vội vã kết hôn như !”

“Đơn vị rất gian khổ, theo quân không phải để hưởng phúc!”

“Em đến đó chỉ khiến tôi phân tâm!”

“Tôi còn muốn tiếp tục thăng tiến nữa!”

Vừa mở miệng, ta đã liệt kê hàng loạt lý do để ngăn tôi theo quân.

“Tôi không đến đây để đón .”

“Tôi cũng thấy kết hôn bây giờ còn quá sớm, quân đội tôi không theo nữa.”

Lời tôi khiến khuôn mặt Mạnh Sĩ An đầy vẻ sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, ta bật khinh miệt.

“Diệp Tần, khi nào em học trò lấy lùi tiến ?”

Anh ta nghĩ tôi đến điên cuồng, chẳng hề tin tôi thật sự muốn từ bỏ ý định theo quân.

Tôi cũng không buồn giải thích.

Dù sao chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ đi Thâm Thành.

Từ đó, trời cao biển rộng, chẳng còn gì vướng bận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...