Trọng Sinh Năm 1975 [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

Tôi kéo vali đi về phía cửa.
“Dù sao thì, mai là chúng ta thành vợ chồng cũ rồi, tôi ở đâu cũng chẳng liên quan đến nữa.”

Cố Bắc Thần định gì đó, thái độ cương quyết của tôi, cuối cùng lại thôi.

Tôi ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, chuẩn bị ngủ ở đây.

“Thanh Hoan, em đang ?”

Cố Bắc Thần đi theo ra.

“Tự giữ khoảng cách.”

Tôi thản nhiên đáp.

“Mai là ly hôn rồi, tối nay mà còn ngủ cùng phòng thì không ổn lắm đâu.”

Câu khiến Cố Bắc Thần nghẹn họng không nên lời.

Anh đứng đó tôi rất lâu, cuối cùng quay người trở về phòng.

Nghe tiếng cửa phòng khép lại, tôi mới thật sự thả lỏng người.

Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, tôi chẳng thấy đau khổ gì.

Ngược lại, tôi thấy mình nhẹ nhõm chưa từng có.

Cuối cùng cũng sắp thoát khỏi người đàn ông giả tạo này.

Cuối cùng… tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.

Trời vừa sáng, tôi sẽ đến tìm Tiêu Cảnh Hành.

Kiếp trước, chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Sau đó vì tôi lấy Cố Bắc Thần mà hai đứa cắt đứt liên lạc.

Lần này, tôi sẽ bước lại vào cuộc đời của ấy.

2

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức tôi.

Mở cửa ra thì thấy… là Giang Nam Yến.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, trông vừa trong trẻo vừa dịu dàng, tay còn xách theo bữa sáng.

“Chị dâu, em mua bữa sáng cho hai người nè~”

Cô ta ngọt ngào, trong mắt lại lộ rõ vẻ dò xét.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Tôi đứng chặn ở cửa, không có ý định cho ta vào.

“Bọn tôi chuẩn bị ra ngoài.”

“Ra ngoài? Sớm đi đâu thế?”

“Có việc cần giải quyết.”

Tôi đáp ngắn gọn.

Giang Nam Yến rõ ràng có hơi lúng túng, ta không nghĩ tôi lại lạnh nhạt như .

Kiếp trước tôi đối xử với ta rất tốt, xem ta như em ruột, hoàn toàn không đề phòng.

Giờ nghĩ lại… đúng là ngu hết chỗ .

“Vậy… em đợi hai người về rồi chuyện tiếp nha?”

Cô ta vẫn chưa chịu buông tha.

“Không cần đợi nữa đâu, hôm nay bọn tôi sẽ không về.”

Câu đó khiến sắc mặt của Giang Nam Yến thay đổi rõ rệt.

Đúng lúc ấy, Cố Bắc Thần xuất hiện.

“Nam Yến? Em tới đây ?” Anh trông cũng có vẻ bất ngờ.

“Em mua bữa sáng cho hai người.” Giang Nam Yến lập tức lấy lại nụ ngọt ngào. “Biết chị dâu thường thích ăn sữa đậu nành với quẩy mà.”

Tôi lạnh lùng quan sát cảnh tượng trước mắt, trong lòng khẩy.

Người phụ nữ này đúng là giỏi diễn. Rõ ràng đến để thăm dò tin tức, mà lại giả vờ quan tâm như thể là người tốt bụng.

“Nam Yến, hôm nay không tiện đâu, em về trước đi.” Cố Bắc Thần có chút lúng túng .

“Sao lại không tiện? Có phải em phiền hai người không?” Giang Nam Yến ra vẻ tủi thân.

“Không có phiền, chỉ là…” Cố Bắc Thần liếc tôi, “Bọn có việc phải ra ngoài.”

“Chuyện gì mà quan trọng tới mức bỏ cả bữa sáng ?” Giang Nam Yến tiếp tục truy hỏi.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn nữa.

“Cô Giang, chuyện vợ chồng nhà tôi, hình như không cần phải báo cáo với , đúng không?” Tôi lạnh giọng .

Mặt Giang Nam Yến lập tức đỏ bừng, trong mắt hiện lên tia giận dữ.

“Chị dâu, em không có ý đó…”

“Cô có ý gì cũng không quan trọng. Tôi thấy nên đi đi thì hơn.” Tôi thẳng thắn ra lệnh tiễn khách.

Cố Bắc Thần đứng một bên , không hề mở miệng bênh vực Giang Nam Yến, càng khiến ta lúng túng.

“Vậy… em đi trước. Hôm khác em lại đến.” Cô ta gượng gạo rồi rời đi.

Chờ ta đi xa, Cố Bắc Thần quay sang tôi.

“Thái độ của em lúc nãy có phải hơi lạnh lùng quá không? Dù sao ấy cũng là em của đồng đội .”

“Lạnh à?” Tôi hỏi ngược lại. “Em thấy vừa đủ. Một người ngoài, cần gì phải niềm nở?”

“Cô ấy không phải người ngoài…”

“Không phải? Vậy là người nhà à?” Tôi cắt lời . “Cố Bắc Thần, ơn nhớ cho rõ — ta là người ngoài. Còn em mới là vợ . Ít nhất là… hiện tại vẫn .”

Lời tôi khiến Cố Bắc Thần cứng họng, không thể phản bác.

Nửa tiếng sau, bọn tôi đến cục dân chính.

Thủ tục ly hôn tiến hành rất suôn sẻ. Nhân viên ở đây đã quá quen với chuyện sĩ quan ly hôn, chỉ khuyên nhủ lấy lệ vài câu.

“Các đồng chí, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Tôi suy nghĩ kỹ rồi.” Tôi giành trả lời trước cả Cố Bắc Thần.

“Vậy về phần chia tài sản thì sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...