Trọng Sinh: Mỹ Vị [...] – Chương 72

“Morrison, tớ tin đó không phải là lỗi của cậu.” Lời của Mạc Từ cho lỗ tai Morrison dựng lên.

“Cậu có một người cha khá cố chấp, có thể , việc này hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn, một ngoài ý muốn không nên xảy ra, Morrison, cậu có thể cho tớ biết thân phận thật sự của cậu?”

“Cậu sẽ không muốn biết…” Morrison nghe , thống khổ nhắm mắt lại, tựa hồ đang đè nén cảm trong lòng.

“Cậu có thể không cho tớ biết.” Morrison dùng một câu khẳng định.

“Đúng, tớ sợ cậu không muốn biết, trên thực tế, tớ không muốn để cho cậu biết những điểu đó.”

“Cậu không , sao để tớ tha thứ cho cậu? Morrison.” Mạc Từ trầm mặc một hồi.

“…Được…Chỉ là hy vọng cậu đừng vì thế mà xa lánh tớ…”

Một khoảng yên lặng tương đối dài, Morrison nắm chặt nắm tay, thống khổ vặn căng lông mày, “Tớ là Morrison Keluo Bo, con trai độc nhất của Brian Keluo Bo người đỡ đầu hắc đạo nước B…”

“Sản nghiệp gia tộc Keluo Bo kinh doanh rất lớn, đánh bạc, tài chính, dịch vụ, thậm chí là buôn lậu thuốc phiện. Còn nhớ rõ thật lâu trước kia tớ và cậu về người mối đầu không?”

Morrison dừng một chút, hai người đàn ông trước giường bệnh ngừng lại hít thở, ánh mắt không hẹn mà cùng dời về phía Mạc Từ tái nhợt mang bệnh trạng trên mặt.

“Cô ấy tên là Lina, là bị cha của tớ, Brian Keluo Bo tự tay giải quyết trở ngại.”

“Tớ vốn là…khờ dại tin rằng tự nguyện vứt bỏ những quyền lợi tài sản đó, là có thể rời xa cái thế giới hắc ám kia…Chỉ là tớ đã quá mức sai lầm. Cha tớ cũng không nghĩ thả chướng ngại vật sẽ hủy diệt tiền đồ của tớ, tiền đồ của tớ chính là cùng một vị tiểu thư gia tộc môn đăng hộ đối kết hôn. Ở một thế giới hắc ám, không cho phép đem nhận định của bản thân, người không hề thân phận bối cảnh vứt lên trước đài…Ông ta có thể tìm ra nhược điểm của tớ, Mạc, xin lỗi, tớ che giấu cậu lâu như …”

Morrison một tiếng thở dài nặng nề, không dám thẳng đôi mắt màu sắc rất nhạt của Mạc Từ.

“Cậu đã vẫn luôn trốn ở một nơi nhỏ tại nước F trốn chính là bốn năm…” Khẩu khí Mạc Từ có chút giật mình. Morrison vào bốn năm trước rời khỏi vị trí người thừa kế gia tộc hắc đạo, bị chọc tức bỏ nhà, chẳng qua là vì trốn ở góc phòng điều dưỡng vết thương? Ông trời thật là dựng lên một cái trò thật lớn.

“Ừ…Lúc trước tiếp cận cậu, chính là bị khí chất của cậu hấp dẫn, vì thế trốn ở chỗ nhỏ bé này…Tớ sợ cha sẽ âm thầm phái người thủ, vẫn luôn không dám hướng cậu thẳng thắn cảm của tớ đối với cậu. Hai tháng trước tớ nhận mệnh lệnh của gia tộc tạm thời rời đi, chính là xử lý chuyện khó giải quyết bọn họ phát hiện ra tồn tại của cậu. Tớ và cha đã giằng co một đoạn thời gian rất dài, ông ta ra một chút thái độ nhượng bộ không rõ ràng chắc chắn, tớ cho rằng đã giải quyết rất tốt chuyện này, ai ngờ đến cha chẳng qua là tạm thời đáp ứng tớ…Vì thế bắt cậu để uy hiếp tớ trở về gia tộc…”

Morrion thẳng thắn và thống khổ bị ba người trong phòng bệnh thấy rõ ràng.

Triệu Hồng Tu trầm mặc không , theo thói quen quàng cánh tay, trong lòng lại cuồn cuộn ba đào cực lớn.

Gia tộc Keluo Bo…Cái gia tộc đen tối dùng mánh khóe tàn khốc mà nổi tiếng hậu thế đó…

Cái tên trước mắt khóc rống chảy nước mắt, cầu xin tha tứ, sao lại là người thừa kế gia tộc đó?

Nghi vấn của Triệu Hồng Tu không giải quyết.

“Cậu có thể, tha thứ tớ không, Mạc, xem phân lượng bốn năm của chúng ta, tớ cam đoan, tớ sẽ không lại để cho chuyện này xảy ra nữa.” Morrison nâng trán, nghẹn ngào .

“Morrison,” Mạc Từ nhẹ nhàng kêu, Morrison lập tức ngẩng đầu lên.

“Bốn năm, tớ rất quý trọng bốn năm này, lần này ngoài ý muốn, tớ có thể tha thứ cho cậu.” Morrison nghe câu này nhãn ảm đảm không ánh sáng sáng lên, Mạc Từ tiếp tục tiếp, “Khi đó cậu cần tớ đưa cậu một câu trả lời thuyết phục, trốn tránh lâu như , tớ nghĩ tớ không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

Morrison khẩn trương nuốt yết hầu cổ họng, nín thở hô hấp ——

“Tớ đối với cậu không có cảm giác, tớ chỉ có thể xin lỗi, Morrison.”

Con mắt sáng lên mất đi sáng bóng, biểu lộ cứng lại, nụ khóe miệng ở trong chớp mắt treo lên cay đắng.

Morrison biết rõ, rốt cuộc không có cơ hội.

Từng qua ảo tưởng tốt đẹp vô số lần, đã từng ảo tưởng đến một màn Mạc Từ tiếp nhận mình, đó chỉ dựng nên vào trước khi Mạc Từ chưa bị cha bắt đi.

Sau khi Mạc Từ trúng đạn, ngực mình bị xé rách cảm giác hít thở không thông cho biết, bất an nhiều ngày trở thành sự thật, có một cái gì đó khó có thể vãn hồi.

Tình , thân, , thậm chí là năng lực có thể người khác…

Bức tường chắn cao cao giữa hai thế giới, cho dù ai đi nữa cũng không thể đơn giản mà leo qua bên kia bức tường – sớm nên rõ ràng điều đó, lại bị nhiều lần lặp lại xem nhẹ qua.

Vốn đã thuộc về bóng tối, tựa như con chim trong ***g mong ngóng tự do, ánh sáng tươi đẹp sao sẽ lọt vào chiếu sáng góc tối tăm của mình?

Biểu ảm đạm của Morrison cho người ta khó chịu.

Mạc Từ vẫn không muốn buông tha chân thành bốn năm cùng Morrison, người thích giỡn, cá tính rộng rãi hài hước, luôn luôn ôn nhu giúp mình giải quyết khó khăn trong cuộc sống, bộ dáng khổ sở của cậu trong tâm không đành lòng.

Đó chẳng qua là một cái ngoài ý muốn, Mạc Từ hiểu chuyện trúng đạn là ngoài ý muốn bất luận ai cũng không lường trước , chỉ là…Morrison và cậu, là người của hai thế giới, bởi vì sự kiện này, trong nội tậm hoặc nhiều hoặc ít bị đóng kín bóng tối, Mạc Từ nghĩ, giữa cậu và Morrison đã sinh ra vết rách.

Vào lúc bản thân Morrison thẳng thắn hoặc là bị cha của bắt cóc…

Mạc Từ duỗi tay kia của mình ra, biểu thoải mái Morrison đối diện thất hồn lạc phách nhấc lên tinh thần, “Làm không một nửa khác của cậu, chúng ta vẫn có thể , em, không phải sao?”

“Bạn bè, em?!” Morrison thì thào tự .

Cho dù tìm đáp án khổ sở, so với kết quả Mạc Từ không chịu tha thứ cho tới mức thành kẻ thù của thì tốt hơn.

Thở dài một tiếng, Morrison đem Mạc Từ tái nhợt mang bệnh trạng trên mặt ghi nhớ thật sâu trong đáy lòng.

“Chúng ta vẫn là .”

“Đúng , bè.” Mạc Từ nhẹ gật đầu.

Hai người khác trong phòng không hẹn mà cùng vểnh tai, sắc mặt đen chìm, không một câu.

Dư quang khóe mắt Mạc Từ qué đến hai người đàn ông đứng ở sau lưng Morrison, một tia xấu hổ từ trên mặt trốn đi, bọn họ cũng không có ý tứ rời đi.

Hai cái người cường thế sẽ không bởi vì mình dăm ba câu mà rời đi, cho Morrison và mình cơ hội ở cùng nhau…Nghĩ tới đây, Mạc Từ bất đắc dĩ lắc đầu, đem trọng tâm ý phóng trên người Morrison.

“Cám ơn cậu tha thứ cho tớ, cám ơn.” Trong ánh mắt màu xanh lá cây của Morrison tràn đầy cảm kích, đáy mắt không có gì ngoài thống khổ, hiểu hiện chân thành lại thiện lương.

Một người như thế, sao sẽ là người thừa kế thế giới hắc ám?

Mạc Từ đưa tay qua, cầm tay kia của Morrison.

“Cậu không cần tự trách như , Morrison.”

“Không, tớ sẽ đem cái sai lầm này vĩnh viễn ghi tạc đáy lòng.” Morrison đem khuôn mặt của mình dán trên mu bàn tay có chút lạnh của Mạc Từ, mang theo tự trách thật sâu.

Anh biết, mình vĩnh viễn mất đi Mạc Từ, cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội cùng Mạc Từ chung sống cả đời, vương quốc bóng tối phía sau đã hướng mở đại môn, bản thân không cách nào đổi ý, cũng không thể lần nữa thương tổn Mạc Từ đã để trong đáy lòng.

Bóng tối ánh sáng, ngăn cách chỉ một con đường, về sau gặp lại, sẽ là lúc nào đây?

Chàng trai đôi mắt màu xanh đem cảm thống khổ áp chạy vào ***g ngực, tận lực dùng khẩu khí thoải mái cùng người thân ở chung bốn năm này, lưu luyến không quên cáo biệt cuối cùng.

Trên gương mặt đã dính đầy ẩm ớt, đang ở trước nhiều người như sẽ cho người ta cơ hội trào phúng, Morrison vẫn là nhịn không , mặc cho hốc mắt tràn đầy nước mắt.

“Cám ơn em, Mạc.”

“Mạc, em nhất định phải tìm hạnh phúc của mình.”

“Đoạn Phong, sẽ không cảm thấy phản cảm sao?”

Mạc Từ đã không cần nằm ở trên giường bệnh cùng Đoạn Phong cùng một chỗ, ngồi trên máy bay trở về nước F, vào lúc đối phương vì mình tìm chỗ ngồi của mình, rốt cuộc nhịn không hỏi.

“Sẽ không.” Đoạn Phong trả lời rất đơn giản, thái độ thản nhiên ngược lại cho Mạc Từ kinh ngạc.

Mạc Từ mở to hai mắt Đoạn Phong, trong ánh mắt màu đen của người đàn ông thành thục ổn trọng nhiều hơn một phần vui vẻ nhẹ nhàng.

“Anh, thật sự không ghét…Morrison…” Chuyện theo đuổi tôi? Nửa câu sau bị Mạc Từ nuốt lại trong miệng.

Người bình thường nghe thấy chuyện bị đồng tính theo đuổi, đầu tiên sẽ tỏ vẻ môt chút kinh ngạc hoặc phản cảm a, vì sao Đoạn Phong biểu hiện bình tĩnh như thế?

“Sẽ không, nếu cậu đáp ứng Morrison, tôi sẽ dùng phương thức của tôi để phản đối các cậu cùng một chỗ,” Đoạn Phong thành công thấy đôi mắt màu sáng của Mạc Từ tiếp tục trừng lớn, “Cậu đáp ứng ta, không có một kết quả hạnh phúc đâu.”

“Tha thứ ta, cùng ta cùng một chỗ, thương tổn chỉ biết càng ngày càng sâu. Có một lần tha thứ, như thương tổn lần thứ hai, lần thứ ba sao tha thứ? Các cậu không phải người cùng đường, tôi rất may mắn, Mạc Từ, cậu lựa chọn một con đường chính xác. Nếu cho Morrison tràn ngập hy vọng, không bằng hiện tại khiến cho ta thấy rõ tất cả trước mắt.”

Đoạn Phong khó có phát biểu thao thao bất tuyệt, Mạc Từ nghe đến cuối cùng, liền miệng cũng là kinh ngạc mở ra.

Quan điểm của Đoạn Phong đã không phải trình độ để cậu kinh ngạc, phân tích thấu triệt dùng góc độ của những người ngoài cuộc từ đầu đến đuôi ra, một chút nhỏ xấu hổ trong lòng Mạc Từ đã hoàn toàn bị Đoạn Phong ném đi.

“Morrison là người tốt.” Mạc Từ nhẹ gật đầu, thấy trong ánh mắt trầm tĩnh của đối phương lộ ra ý.

“Thân phận hạn chế, con đường cảm của Morrison còn có thể rất dài.” Mạc Từ tiếp tục , người đàn ông đối diện lại đột nhiên vươn tay phải, bàn tay rơi xuống bên sườn mặt của cậu.

Cảm giác hơi thô ráp là giác ngón tay Đoạn Phong chạm vào gò má, Mạc Từ còn muốn những gì đó đã quên chữ, không biết phải sao tiến hành đối thoại.

“Anh…”

“Trên đầu cậu dính dơ gì đó.” Người đàn ông thản nhiên , tay phải dời hướng lên, đụng phải mái tóc khô mượt của Mạc Từ, nhanh chóng thu tay về.

“À.” Mạc Từ mất tự nhiên , trong nháy mắt tim bang bang nhảy lên còn chưa không phục tần suất ban đầu, gò má nóng lên, Mạc Từ xấu hổ dời ánh mắt, không dám thẳng hai mắt trầm tĩnh của Đoạn Phong.

Mạc Từ quay đầu, tầng mây ngoài cửa sổ, phân tán lực ý tập trung cao độ.

Trong một khoảng thời gian cũng không gì thêm, mà trong ánh mắt trước sau như một trầm tĩnh của người đàn ông vừa rồi tác đột ngột, nhiều hơn một phần sắc thái khác thường.

Hồi tưởng vừa rồi Mạc Từ bộ dáng trợn tròn con mắt, Đoạn Phong nhịn không vào lúc Mạc Từ đọc tên của người khác, duỗi tay của mình ra, cưỡng chế cắt đứt đối thoại.

Có chút đau đớn, còn có đem căng trướng tràn đầy cảm nhận sâu sắc.

Tình cảm của bản thân vốn là không hề hay biết, cũng đang chậm rãi lớn lên, không thể không ý.

Loại cảm mỗi ngày đều nuôi lớn lên này, Đoạn Phong không cách nào ngăn cản cũng không muốn ngăn cản.

Chỉ là, chưa hề triệt để tiếp cận bão hòa, cuồn cuộn ở trong ***g ngực, Đoạn Phong lựa chọn nhẫn nại.

Morrison thất bại là ví dụ tốt nhất, ta không đủ lý trí, không đủ ẩn nhẫn, cũng không đủ thông minh…Yên lặng chờ đợi, từng chút một thẩm thấu, không thể để cho Mạc Từ đem nhanh chóng chuyển hóa thành , ít nhất cho trong lòng của người kia có bóng dáng của , đầu tiên là nhớ đến .

Đoạn Phong đột nhiên nghĩ đến tham gia đi tiếp cận Mạc Từ, giằng co giữa những người đàn ông cùng với con trưởng của doanh nghiệp Triệu thị, cái người thích dùng nụ ngụy trang nguy hiểm của bản thân.

Ai cũng không tỏ rõ thái độ lực đạo nắm tay lại ra hết thảy.

Anh sẽ không để cho kẻ nào ngấp nghé Mạc Từ, cái người đàn ông thành thục vô cùng khôn ngoan đó, sẽ là kình địch lớn nhất trong nhân sinh từ nay về sau của

Đoạn Phong nắm chặt nắm tay, ôn nhu về phía Mạc Từ không biết chút gì, “Nếu cậu muốn ngủ, trước cùng tôi một tiếng, giúp cậu đắp tốt chăn.”

“Cám ơn,” Mạc Từ tim đập dồn khôi phục bình thường rồi đột nhiên vừa thấy đôi mắt dịu dàng như nước của Đoạn Phong, ngẩn ngơ, bối rối dời ánh mắt, trên gương mặt không có huyết sắc nhiều hơn vài phần màu đỏ không rõ vì sao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...