Sau khi Mạc Từ trúng đạn mất tích, cả gia tộc Keluo Bo đều vì tìm kiếm một người đàn ông Châu Á trẻ tuổi mà lao lực bôn ba.
Đấu súng ngoài ý muốn ở dưới sự ngầm thừa nhận của Brian Keluo Bo đã xảy ra.
Chuyện thật sự trúng đạn phối hợp với phát sinh xảy ra, không thể vãn hồi.
Brian Keluo Bo thân là tộc trưởng vì bất hòa với đứa con, Famas Lý vạch mặt, rất quyết đoán đem thuộc hạ thực thi công việc đuổi bắt bắt lại, trò trước mặt mấy người xử bắn.
Con trai độc nhất Morrison mượn rượu tiêu sầu, bắt lấy quần áo của cha, cả ngày quần áo không chỉnh tề.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép Brian Keluo Bo hung hăng quăng con trai độc nhất một bạt tai, không thể không lập nên lời dối, Mạc Từ cũng chưa chết.
Vì hướng đi của Mạc Từ trở thành lực duy nhất an ủi Morrison kiên trì đến cùng, gia tộc tìm người thông báo phân bố rộng khắp thế giới ngầm nước B.
Cùng lúc đó, Đoạn Phong tin tưởng Mạc Từ nhất định còn sống trên đời dưỡng thương, ở dưới sự giúp đỡ của Famas Lý mỗi ngày thu thập chỉnh sửa tin tức gom lại đến từ phố lớn ngõ nhỏ nước B, ý đồ từ trong tin tức tìm Mạc Từ mất tích.
Không có thân phận chứng minh, Mạc Tờ lại trúng súng bắn thương không thể vào ở bệnh viện lớn chính quy. Cảnh sát bên kia cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến Mạc Từ.
Vì Mạc Từ mất tích tập trung ở chỗ đăng kí nước B, tới trong phòng khám tư nhân ở thành phố gần trang viên Keluo Bo này.
Thế giới ngầm, thường thường có một số bệnh viện xử lý vết thương không thể bị người biết không thể đến bệnh viện lớn, rất nhiều phần tử hắc đạo lựa chọn phòng khám tư nhân bọn họ tin cậy, đến xử lý miệng vết thương khó giải quyết trên người.
Đối với người chèo lái bang Brotherhood mà , lúc sau khi bị thương, sẽ trước tiên gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình, xử lý vết thương.
Số lần bị thương cực ít, Báo Đen tư duy kín đáo rất nhanh từ bác sĩ tư nhân ở đây, tìm một tin tức vô cùng hữu dụng.
Bạn của bác sĩ tư nhân mở một phòng khách bệnh chuyên xử lý vết thương khó giải quyết, vào hai ngày trước, ta ở chỗ đó của nghe thấy nữ hộ sĩ đàm luận qua chủ đề.
Một người đàn ông Châu Á trẻ tuổi đưa vào phòng khám tư nhân.
Vô dừng lại và tự thuật đơn giản, Famas Lý đem tin tức cho Đoạn Phong thì Đoạn Phong cũng đã xác nhận người ở trong phòng khám tư nhân đó chính là Mạc Từ.
Nghi ngờ suy đoán địa chỉ phòng khách tư nhân, Đoạn Phong lần thứ tám cắt đứt điện thoại công ty gọi tới, bịa đặt bản thân xuất ngoại hỗ trợ nghiệp vụ công tay dối thấu trời, thoát khỏi loại dây dưa kêu khóc của nữ trợ lý, lên ô tô đi về phía địa chỉ trên tờ giấy.
Phòng khám bệnh tư nhân Brothers Jack.
Đoạn Phong cúp điện thoại, đẩy ra cửa kính phòng khám bệnh, từ đại sảnh tiến vào phòng khám bệnh.
Hộ sĩ đang nấu cháo điện thoại thấy Đoạn Phong hùng hùng hổ hổ, mặt mang sắc thái cấp bách lập tức cúp điện thoại, phủ lên nụ nghề nghiệp hóa.
“Chào ngài, xin hỏi cần…”
“Tôi đến tìm người.”
Đoạn Phong cắt đứt ta.
“Tìm người, thưa ngài, xin lỗi, nơi này của chúng tôi không có người muốn tìm.” Đoạn Phong gương mặt lạ lẫm hộ sĩ nổi lên lòng nghi ngờ, khẩu khí lễ phép trở nên lạnh nhạt, mạnh mẽ từ chối cũng không Đoạn Phong nửa đường bỏ cuộc.
Đoạn Phong quơ quơ danh thiếp bác sĩ của Famas Lý, vứt đến trước mặt hộ sĩ, “Tôi muốn tìm ngài Smith.”
“Xin đợi một chút.” Con mắt nhanh chóng lướt qua nội dung trên danh thiếp, thái độ của hộ sĩ lập tức hòa hoãn xuống, lễ phép hơn nhiều.
Gặp qua ngài Smith, Đoạn Phong hỏi thăm muốn biết tất cả tin tức, Mạc Từ bị bắn vào xương ngực quả nhiên đang ở trong phòng khám tư nhân này!
Vui sướng thật lớn vây quanh Đoạn Phong, Đoạn Phong thẳng đến phòng bệnh Mạc Từ, lặng lẽ mở ra cửa phòng bệnh——
Mạc Từ đang ngủ.
Trên gương mặt thân quen bệnh trạng tái nhợt Mạc Từ có một loại cảm giác yếu ớt.
Đoạn Phong đem đuổi hộ sĩ, lặng lẽ đưa bàn tay phủ lên trên trán Mạc Từ, trong đôi mắt thâm thúy là vui sướng mất đi trở lại.
“Mạc Từ.” Đoạn Phong đem tên gọi niệm mấy ngàn lần trong lòng ra, ngón tay xẹt qua gò má tái nhợt của Mạc Từ, tay lại ức chế không run rẩy.
Súng bắn bị thương…
Một khắc viên đạn bắn xuyên qua cơ thể này, không có bên cạnh Mạc Từ.
Đối với mình thương Mạc Từ, để ý Mạc Từ mà , là châm chọc thật lớn.
Đoạn Phong tự giễu, đầu ngón tay không tự giác chạm qua con mắt nhắm lại của Mạc Từ, cảm nhẵn nhụi ở đầu ngón tay cho Đoạn Phong lưu luyến, trên tay không tự giác gia tăng lực đạo.
Mạc Từ phát ra một tiếng lầm bầm, chậm rãi mở mắt ra, nhất thời còn chưa thanh tỉnh, đối với người liên tục quấy rầy cậu tỏ vẻ bất mãn.
Chậm rãi trợn mắt, nhắm mắt, lại trợn mắt, con mắt trợn lớn…
Đoạn Phong kịp thời thu tay lại, quan sáng phản ứng có chút đáng của Mạc Từ, nhiều ngày tối tăm lo lắng tràn ra bên miệng phát ra một tiếng buồn .
“Anh…Anh…” Mạc Từ kinh ngạc mở miệng, con mắt vừa tỉnh ngủ sững sờ chằm chằm vào người đàn ông đến thoải mái.
Là Đoạn Phong!
Là đang nằm mơ a.
Chưa bao giờ thấy qua người đàn ông này đến thoái mái như thế, cơ thể Mạc Từ tác cánh tay, đi dụi mắt.
Đoạn Phong đến âm thanh càng lớn.
Tiếng tận lực kiềm chế rõ ràng tiến vào lỗ tai.
Trợn mắt nhắm mắt, người này không biến mất.
Mạc Từ há to miệng ra.
“Tôi tìm cậu.” Người đàn ông tuấn rốt cuộc ngừng , phảng phất đem nụ nhiều năm tích lũy thả ra, bên môi như cũ treo nụ thản nhiên.
Lấp lánh chói mắt, tuấn lãng bức người.
Mạc Từ trong chớp mắt ngây dại.
“Là tôi trước tìm cậu, Mạc Từ.” Người đàn ông lặp lại, tiến lên cầm bàn tay Mạc Từ lộ ra chăn, trong mắt mìm .
“Sao lại tới đây…” Mạc Từ nhẫn nhịn thật lâu nhỏ giọng hỏi, vui sướng áp đảo kinh ngạc trước đó, hóa thành một loại mừng rỡ ngọt ngào nồng đậm không biến mất.
So với món bánh ngọt cửa hàng White Lady, loại ngọt ngào này không chỉ là vào miệng mà biến đổi, mà là chậm rãi thẩm thấu trong lòng.
“Tôi tìm thật lâu, rốt cuộc có chỗ thu hoạch.” Người đàn ông rốt cuộc ngừng nụ , buông bàn tay Mạc Từ bị mình nắm chặt.
Âm thanh trầm thấp đặt biệt của người đàn ôn xẹt qua trong tay, Mạc Từ thỉnh thoảng lại gật đầu, hoặc là hỏi thăm người kia một số vấn đề sau khi trúng đạn.
“Morrison biết tin tôi ở đây không?” Vào lúc Đoạn Phong qua loa tự thuật, Mạc Từ bắt chủ đề liên quan đến Morrison Đoạn Phong vẫn luôn lảng tránh.
“Anh ta không biết.” Người đàn ông nhanh chóng đáp, cuối cùng lại bổ sung một câu.
“Cậu quan tâm ta?” Mang theo bất mãn có thể cho người ta phát giác, Đoạn Phong khi sau khi thốt ra những lời này này hơi sửng sờ, biết mình mất đi bình tĩnh của ngày xưa.
Cũng may Mạc Từ cũng không nghe ra điểm này, có chút nhắm mắt lại, nằm thẳng Đoạn Phong bên giường.
“Anh ta rất nhanh sẽ tìm tới a? Cha của ta đến tột cùng là cái loại người gì đây?”
Mạc Từ giọng điệu như thở dài khiến Đoạn Phong nội tâm một trận đau đớn, chưa bao giờ trải qua cảm thăng trầm như hôm nay, “Cậu không cần biết, từ nay về sau, cách xa bọn họ một chút, tôi sẽ không để cho bọn họ lần nữa phạm tới cậu.”
Mạc Từ không tiếng đáp lại, trong chủ đề yên lặng sau một đoạn thời gian rất dài mở miệng:
“…Tôi muốn sớm một chút rời khỏi đây.”
“Còn có đợt trận đấu rất quan trọng…Tôi không muốn chậm trễ.”
“Được.” Người đàn ông gật đầu, “Tôi sẽ dẫn cậu rời khỏi đây…”
“Trở lại đâu?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh cắt đứt lời trong phòng bệnh, Triệu Hồng Tu mặc áo gió màu đen đẩy cửa phòng ra, bước đi lên, lại ngoài ý muốn thấy trong phòng bệnh nhiều ra khách không mời mà đến.
“Anh là ai?” Triệu Hồng Tu nheo lại con mắt hẹp dài, lạnh lùng chất vấn. Hiển nhiên là đối với chuyện trong phòng bệnh đột nhiên nhiều ra một người không biết chút nào.
Đoạn Phong từ trên ghế đứng lên hướng Triệu Hồng Tu đi tới, chìa tay ra, “Xin chào, là người cứu Mạc Từ đi, vô cùng cảm ơn …”
“Không cần cảm ơn, tôi và Mạc Từ là cũ, ân nhân cứu mạng của cậu ấy.” Triệu Hồng Tu không hề cố kỵ cùng Đoạn Phong nắm tay, nhanh chóng rút bàn tay về, đồng thời dùng ánh mắt hơi soi mói dò xét Đoạn Phong.
“Anh là…” Đoạn Phong ở trong lời của Triệu Hồng Tu phát giác một tia bất thiện, trí nhớ trong đầu nhớ lại, tựa hồ gặp qua người đàn ông giả nhân giả nghĩa đeo mặt nạ này.
…Đúng, là vào thời gian bốn năm trước mình đến bệnh viện thăm Mạc Từ.
Lịch sử giống hệt kinh người!
Trong ánh mắt màu đen của Đoạn Phong tích lũy tâm , định thần cùng Triệu Hồng Tu đối mặt.
Ánh mắt giao nhau, đúng là điện quang hỏa thạch, đao kiếm vô ảnh.
Hai người đàn ông không tiếng từ đó triển khai bàn cờ.
“Tôi cũng nhận ra .” Đoạn Phong chưa từng tránh né ánh mắt áp bách của đối phương.
“…Anh là,” Triệu Hồng Tu hiển nhiên là đối với Đoạn Phong không hề ấn tượng, ánh mắt có chút kinh ngạc tỏ vẻ bản thân giờ phút này mê mang.
“Chúng ta đã gặp mặt?” Triệu Hồng Tu nhíu mày.
“Đúng, thật lâu trước kia. Khi đó, tôi nhớ ra Mạc Từ đối với tỏ vẻ phản cảm mãnh liệt, các không phải bè.” Đoạn Phong quyết định kết luận, đứng ở trước mặt Mạc Từ, che toàn bộ ánh mắt của Triệu Hồng Tu.
Mạc Từ bên kia, nghe thuốc súng dày đặc giữa hai người. Không có lường trước Đoạn Phong cũng sẽ nhớ rõ sự kiện thật lâu trước kia kia.
Ân nhân cứu mạng…Cái từ này mang theo châm chọc không rõ, Mạc Từ trong chớp mắt tìm không lý do thoái thác cắt đứt cục diện giằng co giữa hai người.
“Làm sao biết Mạc Từ phản cảm tôi, là ai?” Triệu Hồng Tu tựa hồ không biết thân phận của Đoạn Phong, liếc Đoạn Phong một cái, dù bận vẫn nhàn ôm cánh tay.
“Tôi là của Mạc Từ, Đoạn Phong. Đối với viện trợ giúp đỡ của , tôi rất cảm kích, , Mạc Từ muốn trở về…Tôi sẽ giúp cậu ấy đổi lại nơi điều dưỡng, phí tổn ở đây, tôi sẽ thay cậu ấy thanh toán.”
Đoạn Phong quyết liệt .
Mạc Từ lúc này không thấy biểu của hai người, Đoạn Phong cơ thể buộc chặt căng cứng, đường cong cứng ngắc cho cậu biết, Đoạn Phong là nghiêm túc.
Ngăn ở trước mặt cậu, sẽ là một bộ biểu gì?
Mạc Từ vô thức nhớ tới đôi mắt màu đen nghiêm nghị và hàm dưới căng thẳng của người đàn ông…
“Triệu Hồng Tu, ân của , tôi từ nay về sau sẽ trả lại,” Mạc Từ vào mâu thuẫn thăng cấp của hai người mở miệng trước, không tự giác thiên hướng Đoạn Phong.
“Tôi muốn rời khỏi đây,” Mạc Từ dừng một chút, “Anh hiện tại có điều kiện gì muốn ?”
Âm thanh tàn nhẫn và thẳng thắn cho Triệu Hồng Tu đối diện Đoạn Phong sắc mặt đen chìm vài phần, cơ hồ là cắn răng từ trong miệng nhả ra.
“Tôi rồi, cậu hiện tại không thể dậy nổi…”
“Mạc!” Lời của Triệu Hồng Tu ở trong tiếng kinh hô của người đoạt cửa mà vào cắt đứt.
Chàng trai tóc vàng liều liều lĩnh lĩnh xông vào, vui sướng trong mắt phóng đến Mạc Từ bị Đoạn Phong che khuất nửa người.
“Mạc, cậu không có việc gì!” Anh như một đứa nhỏ lanh chanh vượt qua hai người đàn ông thần sắc khác thường, cơ thể cao lớn cúi xuống, bước chân lảo đảo nhoài người về phía Mạc Từ bên giường, kích nắm lên bàn tay Mạc Từ đặt ở trên chăn.
“Cậu không có việc gì!” Âm thanh gần như nghẹn ngào, khuôn mặt râu ria lởm chởm, thần sắc tiều tụy chạm vào mắt Mạc Từ.
“Cậu không có việc gì là tốt rồi…”
Tay Mạc Từ bị nắm chặt, giãy không ra, lực đạo của Morrison to đến kinh người.
“Morrison, cậu ấy còn chưa khỏi hẳn, buông tay của ra.” Đoạn Phong lúc Morrison chạy tới trước giường bệnh thì ra âm thanh nhắc nhở.
Đáng tiếc lâm vào vui sướng cực lớn, Morrison kích khó có thể kiềm chế, tự loại bỏ những lời này.
Thẳng đến Đoạn Phong đen nghiêm mặt kéo tay Morrison, chàng trai lỗ mãng mới ý tới Mạc Từ sắc mặt tái nhợt khác với người bình thường.
“Cậu…Bị thương ở đâu?”
“Súng bắn thương, viên đạn bắn trúng xương ngực.” Triệu Hồng Tu áp sát qua, thay Mạc Từ trả lời.
“Thật sao?” Morrison mặt chuyển hướng Triệu Hồng Tu một thân màu đen, như là một loại xác nhận.
“Cũng may không nghiêm trọng, chỉ là lúc ấy mất máu quá nhiều…”
“Xin lỗi, Mạc.” Chàng trai một lần nữa quay sang thống khổ che khuất mặt, khàn khàn .
“Xin lỗi, Mạc…Là tớ cậu, xin lỗi…”
Xin lỗi lặp đi lặp lại ở trong phòng bệnh đan xen quanh quẩn.
Hai người đàn ông đứng ở trước giướng bệnh không chuyện, tựa hồ không muốn đánh vỡ loại cục diện này.
Một người đột nhiên lao tới cắt đứt giằng co vừa rồi.
Trừ bỏ Đoạn Phong đối với Mạc Từ lo lắng sức khỏe cơ thể, Đoạn Phong một thoáng chần chừ, chỉ là vì xem Mạc Từ phải sao đối mặt với Morrison.
Triệu Hồng Tu trầm mặc lại là đem một loạt sự kiện đột nhiên phát sinh hôm nay chỉnh hợp, đầu tiên là Đoạn Phong, sau là Morrison xa lạ…Hết thảy tổng bộ đều rối loạn, tập trung tất cả thông tin lại, chính là một phim truyền hình cẩu huyết ba nam theo đuổi một nữ…
Mạc Từ thành diễn viên chính của vở kịch.
Triệu Hồng Tu nắm khép bàn tay lại, dùng ánh mắt soi mói trước sau như một quét Morrison quần áo mất trật tự.
“Mạc…” Morrison tự trách một đoạn thời gian rất dài không chiếm đáp lại của Mạc Từ, hai mắt bối rối chống lại Mạc Từ tâm phức tạp, đứt quãng .
“Tớ không biết ngày đó bắt cóc cậu là ông ta, không nên đem cậu tiến vào chiến tranh giữa cha con tớ…Xin lỗi.” Morrison cúi đầu, “Xin lỗi…Thật sự xin lỗi…Mạc, cậu có thể tha thứ tớ không?”
Một cậu quan trọng nhất ra, chàng trai tóc vàng cẩn cẩn dực dực ngẩng đầu, thần sắc khẩn trương, hầu kết cao thấp trượt, trong mắt tràn ngập mong chờ.
Bạn thấy sao?