Trọng Sinh: Mỹ Vị [...] – Chương 47

Hai năm sau.

Sau khi vượt qua ngày nghỉ nhàn nhã, công việc Mạc Từ lại bắt đầu lu bù.

Cùng đầu bếp trong nước khảo hạch khác nhau, giấy chứng nhận của đầu bếp nước F khảo hạch vô cùng nghiêm khắc.

Không chỉ đơn giản phải có thực lực, ở trong khảo hạch, kinh nghiệm thực tế là nội dung so với thực lực càng thêm quan trọng.

Chức nghiệp đầu bếp nấu món Trung cùng đầu bếp nấu món Âu cũng chia năm cái cấp bậc. Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Kỹ sư cầu ngón tay, cánh tay phải linh hoạt, các loại cảm quan sắc, vị, khứu phải linh mẫn, hình thể cảm giác khỏe mạnh.

Đầu bếp nước F lại chia vài loại phân biệt, bao gồm những loại nhỏ như chuyên gia món mì kiểu Trung, chuyên gia món mì kiểu Âu, chuyên gia điểm tâm ngọt, mỗi một loại giấy chứng nhận đều phải thông qua khảo hạch mới có thể đạt . Ở nước F, người đầu bếp không có giấy chứng nhận, hiếm khi có thể ở nhà hàng đảm nhiệm công tác bếp trưởng, ban chính phủ nước F từng từng đối với đầu bếp tiến hành sắp xếp xét duyệt kiểm tra, sau đó xác nhận thân phận hợp pháp của nhóm đầu bếp.

Mà ngay cả vợ chồng ông chủ Lão Thao, cũng là đầu bếp nắm giấy chứng nhận thông qua xét duyệt, mới bắt đầu buôn bán. Trước đây, hai người vẫn luôn bôn tẩu ở một khu phố mỹ thực nước F, cho người ta học việc miễn phí, kiếm lấy kinh nghiệm, đạt chứng nhận.

Mạc Từ lại phải có rất nhiều, tương đương mà , Mạc Từ muốn khảo hạch giấy chứng nhận so với người khác nhiều hơn.

Mấy tháng này vất vả bận rộn, là tại vì cuộc thi cuối cùng, Mạc Từ rất rõ ràng con đường bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Ở nước F thu hoạch kinh nghiệm là cầu còn không , Mạc Từ ở trong điện thoại cùng cha tiến hành trường kì thảo luận, vì thời gian vốn kế hoạch ba năm về nước kéo dài đến năm năm. Thời gian hai năm ở lại học viện Chassi Mourinho tiếp tục học tập, thời gian rỗi có thể ở nhà hàng lớn tại phố mỹ thực lấy kinh nghiệm, cuộc sống tự lập.

Một năm trước trong nhà đã ngừng phát ‘Tiền tiêu vặt’ cho cậu, tất cả chi tiêu đều do Mạc Từ độc lập kiếm lấy, bắt đầu dựa vào thời gian công nuôi sống bản thân, sau khi phát hiện bên trong thẻ số tiền không ít, cũng âm thầm kinh ngạc một phen.

Tự mình nuôi sống mình không còn là nan đề, sự cứ như định đoạt, thời gian bốn năm Mạc Từ chỉ có vào Tết Âm lịch mới về nhà ở hơn hai tháng, thời gian còn lại cậu lại ở nước F, thực tập việc.

Thời gian trôi qua nhanh, Mạc Từ đắm chìm trong thế giới mỹ thực, không có phát giác thu đi đông đến, đã qua hai năm.

Mạc Từ ở trong chậu cá vớt ra ba con cái hồi Nauy, mang trình lên cho lão sư đội mũ đầu bếp cao cao phía sau đang đi tới.

“Lão sư, ba con cá hồi này đôi mắt rất sáng, rất tươi, hôm nay hay là dùng nó đi.” Mạc Từ đối với lão sư gọi là Antoine, Antoine, Mạc Từ luôn không nhớ cái tên khó đọc như , may mà đã nhờ lão sư đến truyền thụ cho cậu một ít kinh nghiệm trong xưng hô với đầu bếp Antoine.

Lão sư Antoine là một đầu bếp nổi tiếng của nước F, am hiểu món lạnh, món nóng kiểu Âu, ở nhà hàng cao cấp tại trung tâm khu mỹ thực đảm nhiệm đầu bếp, cùng với đó là có phòng bếp chuyên biệt, đạt nhiều giải thưởng lớn quốc tế về mục mỹ thực, là một trong ba đầu bếp nổi tiếng cấp đỉnh cao của nước F, kết hợp với nguyên lý mỹ thực đặc sắc của các quốc gia phương Tây, cách bố trí các món ăn của Antoine lãng mạn, có khí chất kiểu thi nhân, trong ngành danh hiệu vui là mỹ thực gia thơ ca.

Mạc Từ mấy lần thỉnh giáo không , ban đầu cảm thấy vị đầu bếp nổi tiếng này quá mức cao, sẽ không châu ngọc, mai một một nhân tài như cậu. Nhưng có một lần sau khi Mạc Từ đem các thức ăn sắp xếp kết hợp giữa Trung và Tây tự mình trình lên cho Antoine, vị đầu bếp này liền cải biến thái độ, vô cùng nghiêm túc chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu trong món ăn của Mạc Từ , cho Mạc Từ ban đầu ỷ tài phí vật, nâng cao bản thân hết sức xấu hổ, thái độ liền phóng mềm. Hai người dần dần quen thuộc, bắt đầu tham khảo đối với cách mỹ thực, cứ như thế đã trở thành ‘Sư đồ’.

Người ngoại quốc nhiệt cũng không có khái niệm sư đồ, Antoine chỉ là đem Mạc Từ cái người Châu Á này cho là một người của mình, có trợ thủ trời cho.

Đều theo từ ngữ chuyên ngành là người thường không có khả năng có chỗ đặc biệt. Hai sư đồ tuổi kém hơn hai mươi tuổi cũng không có sự khác nhau, thời gian chuyên tâm sẽ mất ăn mất ngủ, thời gian bên ngoài phòng bếp cứ lãng quên trôi qua.

Anoine vừa là thầy cũng vừa là , Mạc Từ từ trên người ông ấy lấy lợi ích không nhỏ.

Hiện tại Antoine đang đang một bữa tối cho khách, món mì ý cá hồi Nauy1.

Cá hồi tươi sống, bất quá còn phải dùng nước trái cây ướp chế trong chốc lát mới có thể đưa vào chế biến, mỳ ống ý ở trong nồi luộc sôi, không lâu nữa là có thể chín.

Antoine tiếp nhận cá hồi Mạc Từ đưa, đường vân tiêu chuẩn ở trên hết sức rõ ràng, quan sát thân cá một cái, Antoine đem cá hồi đặt trên bàn bếp, “Da cá lần này rất sáng bóng, Mạc, có thể phân biệt rõ , có tiến bộ đó.”

“Cám ơn lão sư” Mạc Từ biết rõ Antoine chính là chuyện lần trước bắt nhầm cá không tươi, lộ ra một nụ lúng ta lúng túng.

Nước nóng như thế cần phải luộc bông cải xanh.

Tiếng nước sôi phốc phốc phốc hết sức có tiết tấu, Mạc Từ chăm toàn bộ quá trình Antoine ướp chế cá hồi, chuyện ở trong bốn mươi phút trôi qua rất nhanh. Bơ chuẩn bị tốt đổ vào trong nồi, sau đó bỏ pho mat vào. Đợi cho pho mat và bơ tan hết sạch, vừa lúc đem bông cải xanh vào, đảo xào một chút, lại cho mỳ ý vào.

Đảo xào mấy cái rồi sau đó cho vào ít muối, bột tiêu, bơ trộn vào trong mỳ ý, màu trắng sữa đặc sệt mà hấp dẫn, bông cải xanh cũng bơ thấm vào thay đổi, nhuộm lên một tầng trắng sữa.

Mỳ ý rất nhanh nóng, Antoine thuần thục đem thức ăn để cho vào dĩa, đem cá hồi ướp xong bày ra trên món ăn, dùng sức nóng của món ăn hun nóng cá hồi Nauy.

Nhiệt độ kiểm soát tốt, một món mỳ ý cá hồi Nauy hương vị thơm ngon đã đại công cáo thành, không tốn chút sức nào, hiển nhiên là trải qua nhiều lần thực tập mới thành thục như thế.

Mỳ ý cá hồi Nauy cũng không khó quá, mặt kỹ xảo người bình thường vô phương, ví dụ như phương pháp ướp chế không giống nhau, cho bơ, pho mat toàn bộ quá trình đều thấm chuyển vào trong mì và món ăn.

Mỗi một lần quan sát đều là tiến thêm về phía trước một bước, Mạc Từ cân nhắc trình tự, bụng đột nhiên không chịu thua kém kêu lên. Giương mắt thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối xuống, Mạc Từ liền biết hiện tại đã buổi tối.

“Ha ha, Mạc, đói bụng rồi? Cậu trước ăn cái này đi.” Antoine lỗ tai linh mẫn nghe thấy tiếng kêu trong bụng Mạc Từ, bưng tới một dĩa nhỏ mỳ ý cá hồi Nauy vừa rồi nhiều một chút, đưa cho Mạc Từ nĩa.

“Cám ơn lão sư.” Mạc Từ vội vàng tiếp nhận nĩa, đối với bậc thầy trước mặt lời cảm ơn.

“Thời gian muộn rồi, hôm nay cậu lại phải về nhà trễ một chút.” Râu quai nón của Antoine run run, ra ông ấy rất cao hứng.

Mạc Từ vài cái giải quyết bữa tối, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý, tiếp theo phụ giúp Antoine thu dọn tốt phòng bếp, lúc này mới cưỡi xe đạp đã xây dựng nhiều năm cảm về nhà.

Ngày thứ hai.

Mạc Từ và Morrison đúng là tốt như hình với bóng xuất hiện ở phòng học đã lâu chưa tới, cho Lucy trong phòng học cùng học viên chuyện phiếm có chút ngạc nhiên.

“Hi, hai người các cậu rốt cục chịu đến trường học rồi, gần đây có khỏe không?” Lão sư Lucy một chút không lộ vẻ lớn tuổi, đôi mắt xanh da trời cong lên, xem hai học viên bà thích nhất.

Trong khoảng thời gian này cơ hội Morrison và mạc Từ cùng nhau xuất hiện không nhiều lắm, hai người đều vội vàng thi giấy phép đầu bếp, vì thế số lần đến trường học càng ngày càng ít.

“Lão sư Lucy, buổi sáng tốt lành.” Morrison giành trước chuyện, hướng Mạc Từ chớp chớp mắt, hài hước : “Chúng em gần đây trải qua cũng không tệ, không ai ở bên tai rít gào, thường xuyên lại nhớ tới vị nữ sĩ xinh đẹp đó.”

“Lão sư Lucy không cần phải để ý tới Morrison.” Mạc Từ cắt đứt lời của Morrison, sau khi thấy bộ dáng lão sư Lucy tủm tỉm mới yên lòng.

“Rít gào, Morrison lại đem lời dạy bảo của cho rằng là rít gào?” Lucy trên mặt lộ ra nụ gằn không phù hợp với vẻ ngoài ưu nhã, tại cái soi mói của Mạc Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Morrison.

“Sẽ không…Ngài dạy bảo là tiếng ca tuyệt vời nhất trên thế giới này…” Morrison biết rõ vui quá trớn, vội vàng đổi giọng, hướng Mạc Từ bên cạnh rụt lại, tránh đi móng vuốt đang đưa qua của Lucy.

“Phải không?” Lão sư Lucy nụ xán lạn, tay thon dài chuẩn xác không sai rơi vào bên tai của Morrison. Nhẹ nhàng nhéo một cái, Morrison lập tức nhăn mặt lại, che lỗ tai của mình giơ cờ đầu hàng.

“Đúng , đúng .”

Mạc Từ đứng ngoài cuộc phì , không thể ngờ lão sư đột nhiên dã man lên mất đi ưu nhã.

“Mạc, giúp tớ.” Morrison hướng Mạc Từ phát ra tín hiệu cầu cứu, tiếp đó hướng Lucy bày tỏ sự mềm yếu, “Lão sư Lucy, em sai rồi, em nhớ là thật, ngài nới lỏng tay không?”

Đối với cầu cứu của Morrison phảng phất giống như không nghe thấy, Mạc Từ rất không phúc hậu ở bên cạnh xem cuộc vui, nếu bên cạnh có cái gì đó để ăn, Mạc Từ có thể đánh cuộc cậu nhất định sẽ vừa ăn vừa ở cạnh xem cuộc vui!

Bên kia lăn qua lăn lại đủ rồi, trong đôi mắt màu xanh của Morrison bắn ra một chùm ai oán, cho Mạc Từ ngồi ở đối diện run rẩy, nổi lên một thân da gà.

Hai người ngồi ở trong phòng học một chút, nghe lão sư Lucy giải bài thao tác, lòng sinh cảm giác xưa không bằng nay. Gương mặt mới cứ từ từ mà sắp xếp lấp đầy phòng học, cái bàn sắp xếp chỗ ngồi trước kia cùng Morrison đã bị người chiếm mất, bọn họ chỉ có thể ngồi ở dãy cuối cùng nghe giảng.

Đợi cho tiết học này chấm dứt, tất cả đều rời đi, Mạc Từ cùng Morrison hai tay trống trơn hướng phía cửa đi ra, buổi chiều bọn họ chuẩn bị đi công viên trung tâm rèn luyện một □ thể.

Morrison trước bước ra khỏi cửa, Mạc Từ lại bị một giọng nữ dịu dàng gọi lại, dừng bước, nghi hoặc ngẩng đầu xem người con gọi cậu lại.

“Có chuyện gì không?” Lúc ngẩng đầu dò xét đã ở đó quan sát Mạc Từ.

Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vài vệt đỏ bừng, đôi mắt màu xanh nhạt thật to tựa hồ có thể , hình dáng của là người Châu Á đường cong vẽ ra tinh tế, nhu hòa mà thanh tú xinh đẹp, tóc dài xõa vai, mái tóc như mây. Mạc Từ đối với người con lai Trung và Tây này sinh ra vài phần hảo cảm.

“Mạc Từ, em có thể mời đi xem phim không?” Cô dùng rõ ràng là tiếng nước C, đôi mắt có thể chống lại Mạc Từ, trang nhã dịu dàng.

“Xem phim?” Não Mạc Từ ngừng hoạt , trong lúc nhất thời bắt không kịp, trong tai nghe thấy vọng lại tiếng hư âm của , sửng sờ tại chỗ.

Cậu đây là con mời?

Ở mặt trường thành thục, Mạc nhị thiếu thân không dính mảnh lá, mấy năm này, trên mặt cảm trống rỗng, cho tập tính trước kia đã quên loạn cả, cả người trở nên trì độn không ít.

Gặp phải huống đột ngột phát sinh này, Mạc Từ có chút há miệng, tỏ vẻ kinh ngạc.

Đáp ứng hay là cự tuyệt? Mạc Từ thấy mời hỏi đang mỉm đợi cậu trả lời thuyết phục, giật giật môi, lại cái gì cũng không .

“À, đã quên , em gọi là Winnie.” Bờ môi treo nụ dịu dàng, màu da giống như ngà voi tăng thêm mị lực cho , ra do dự trong mắt Mạc Từ, duỗi tay trắng muốt ra, cùng Mạc Từ giới thiệu bản thân.

Người nước F luôn luôn nhiệt lãng mạn, mời người khác phái tương đương với theo đuổi, Mạc Từ rất rõ ràng điểm này, nếu không đáp ứng thì phải uyển chuyển cự tuyệt.

Mạc Từ đối với Winnie ôm lòng hảo cảm phát hiện bên cạnh ồn ào một đám , nghĩ đến lời lời của Winnie là cùng các ấy , không muốn cho Winnie bị mất mặt.

Mạc Từ suy nghĩ trì trệ, ma xui quỷ khiến vươn tay phải, nhẹ nhàng cầm tay .

“Winnie, em định lúc nào đặt vé xem phim?”

“Chiều bốn giờ ngày mai, có thời gian rảnh không?” Winnie trên mặt mang theo hào quang, nhẹ nhàng , hướng sau lưng điệu bộ một cái thủ thế, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng hết sức xinh đẹp.

Mạc Từ gật đầu : “Ngày mai có rảnh…” Còn chưa xong, liền bị Morrison bắt lấy cánh tay xoay người lại.

“Morrison?” Mạc Từ bị Morrison nắm hết sức chặt, cánh tay đau nhức, hô ra một tiếng, thấy tác thô lỗ của Morrison.

“Buổi chiều cậu còn phải cùng tớ đi công viên.” Morrison hành quái dị cho Mạc Từ không thoải mái, né tránh đôi mắt sâu của Morrison, Mạc Từ kéo tay ra khỏi tay của đối phương, hướng thật có lỗi : “Thật có lỗi, đi trước.”

“Vâng, rồi, ngày mai tại rạp chiếu phim Ocean gặp.” Cô vẫy vẫy cánh tay, tóc dài mềm mại tán loạn trên bờ vai, Mạc Từ xoa cánh tay của mình, cùng Morrison cùng nhau đi đến cổng trường.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Morrison vẫn còn một bộ dáng rầu rĩ không vui, Mạc Từ bưng nước ấm, đem tay phải khoát lên trên vai của .

“Làm sao ?”

Morrison quay đầu đi chỗ khác, không thèm phản ứng Mạc Từ.

Mạc Từ theo phương hướng của lần nữa cúi đến □, “Mất hứng?”

Morrison lại đem đầu uốn éo qua bên trái, cái mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.

“Chẳng lẽ ngày hôm nay là loại hình cậu thích…” Mạc Từ như là nghĩ tới vấn đề bệnh chứng, ngồi ở trên ghế bên cạnh Morrison.

“Nếu cậu thích ấy, tớ sẽ hy sinh một chút, ngày mai để cậu cùng ấy đi xem phim a.” Mạc Từ cau mày suy tư trong chốc lát, tăng thêm lực đạo trên bàn tay.

“Cô ta không phải loại hình tớ thích.” Morrison rầu rĩ , một phen kéo tay Mạc Từ ra, thuận tay cầm lên một quả bóng rổ, đi tới sân bóng rổ chuyên dụng của công viên, gia nhập vào một nhóm thanh niên trang phục đường phố huýt sáo, bắt đầu đập rổ.

_______

1. Mỳ ý cá hồi Nauy

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...