“Tôi hiểu.” Người con trai xe lăn có chút cúi đầu, bờ môi mang theo nụ khổ, vỗ hai chân của mình, để cho em đẩy xe lăn rời đi.
“Mặc kệ thế nào, chúng tôi là thật tâm xin lỗi.” Điễn Vũ xe lăn đột nhiên tại chỗ cua quay đầu, thoáng qua Mạc Từ đứng ở chỗ đó.
Xe lăn đẩy đi, khóc thút thít một phen lau lệ, cùng trai xe lăn cùng biến mất ở cửa lối ra.
Mạc Từ nhún vai, lộ ra một cái nụ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng mà thở ra, đem cánh tay bị thương hơi hơi giơ lên cao, không đợi Đoạn Phong kịp phản ứng đã nện bước chân đi ra ngoài.
“Đợi tôi một chút!” Nhìn thấy Mạc Từ đi ra ở khoảng cách rất xa, Đoạn Phong còn đang ở tại chỗ suy tư lên tiếng hô, đuổi theo.
“Cậu trước tiên đừng đi, tôi đã gọi cho Mộng Mộng đặc biệt mang theo thuốc bị phỏng, so với bệnh viện tác dụng nhiều hơn.” Đoạn Phong đuổi theo, cùng Mạc Từ bảo trì một cái tiến độ.
“Còn nữa…Tay cùng chỗ đau của cậu, có đau không?” Cẩn cẩn dực dực nâng lên…cánh tay đang băng bó băng gạc, Đoạn Phong cẩn thận quan sát một hồi, giọng điệu nghiêm túc: “Bóng nước vỡ, hay là đi bệnh viện lần nữa.”
“Ừ, tôi sẽ đi, sắc trời không còn sớm, trước cũng phải về nhà đi, miễn cho lại gặp phải nhóm côn đồ.” Mạc Từ rút tay của mình về, cùng Đạt tẩu đợi ở trên đường phố một cái hỏi chuyện.
“Có người nhà đang đợi tôi.” Mạc Từ quay đầu đi, cùng Đoạn Phong cáo biệt.
“Đợi một chút, Mộng Mộng đang ở trên đường, trước cầm thuốc mỡ đi a.” Đoạn Phong theo Mạc Từ mắt qua, một người phụ nữ bề ngoài chất phác ở đầu đường bên kia cùng Mạc Từ chào hỏi, xem bộ dáng là thân thích của Mạc Từ.
Đoạn Phong không mở miệng hỏi, quanh hai bên một hồi, còn chưa thấy Dao Mộng bất đắc dĩ thở dài, không thể chậm trễ thời gian của Mạc Từ, khoát tay : “Nếu em ấy không tới , tôi đây sẽ tự mình đưa đến nhà của cậu đi.”
“Sao?” Mạc Từ kinh ngạc liếc mắt, vội vàng lắc đầu: “Nhà của tôi rất xa, hơn nữa…” Mạc Từ đem một câu phía sau ‘Anh đi không thích hợp’ nuốt lại trong bụng, chỉ là thuốc mỡ mà thôi, trong nhà hẳn là có. Huống hồ bảo vệ của nhà họ Mạc nhất định sẽ chặn lại Đoạn Phong, không cho ấy đi vào. Khiến cho Đoạn Phong khó xử, là cậu không muốn thấy.
“Bất tiện sao?” Đoạn Phong nhăn mày lại, môi mím thành một đường.
“Ừ.” Mạc Từ dời mắt, đột nhiên phát hiện bé đạp xe đạp phía trước hướng tới mình hưng phấn mà vẫy tay, có chút quen mắt.
“Mộng Mộng đến.” Đoạn Phong cũng nghe thấy âm thanh trong trẻo của Dao Mộng, bên miệng hiện lên một chút mỉm . Cô bé hướng tới nhảy xuống xe đạp khoát tay: “Lại chậm một chút rồi, thuốc mỡ trắng đưa đây!”
“Em chỉ là chậm trễ một hồi, không có nghiêm trọng như thế đi!” Cô bé cột đuôi ngựa thè lưỡi, từ trong cái ba lô hình hoạt hình phía sau lôi ra một cái thuốc mỡ không có nhãn hiệu, đưa cho Đoạn Phong.
“Em ở nhà của lật tung thật lâu mới tìm , Đoạn đại ca buổi tối phải mời em ăn cơm đó.” Cô bé dí dỏm mở to mắt , lúc này mới đem ánh mắt đặt trên người Mạc Từ.
“A, Mạc tại sao thành như !” Cô bé Mới vừa rồi còn đang thay đổi sắc mặt, kinh ngạc xem băng gạc trên tay Mạc Từ.
Vừa rồi Đoạn đại ca gọi điện nhà để cho mang thuốc mỡ trị phỏng loại đặc hiệu này, đã hết sức ngạc nhiên, cho rằng Đoạn đại ca trong trận đấu bị thương, cấp tốc đạp xe đạp chạy đến. Nhưng bị thương không phải Đoạn đại ca mà là…Anh Mạc cùng Đoạn đại ca giao rất tốt…
Trong đầu Dao Mộng nghĩ đủ loại nguyên nhân, lông mày tinh xảo bắt đầu nhăn lại.
Nhìn thấy Dao Mộng biểu cảm đa dạng, Mạc Từ buồn : “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị phỏng thôi.”
“Bị phỏng! Tại sao lại bị phỏng!” Dao Mộng cơ hồ là quát lên, kích tay nắm lại thành nắm tay, “Bị phỏng rất khó lành, làn da sẽ để lại sẹo!”
“Anh là con trai, trên người có sẹo cũng là bình thường.” Mạc Từ không rõ lắm Dao Mộng tại sao phải so với cậu còn kích hơn, bật giải thích.
“Làm sao lại bình thường! Còn có, không phải con trai mà là…Là…” Dao Mộng đột nhiên miệng ngừng lại, đem lời còn lại nghẹn trở về, vỗ ngực, trong lòng một tiếng nguy hiểm thật, nguy hiểm thật đem hai chữ tiểu thụ thốt ra…
“Anh đây là cái gì?” Mạc Từ cau mày, Dao Mộng vẻ mặt đỏ bừng, nhịn không đặt câu hỏi.
“Anh là của em mà!” Dao Mộng lập tức kéo tay Đoạn Phong, đem Đoạn Phong đẩy đến trước mặt Mạc Từ, “Đoạn đại ca là của em, cùng ấy là , đương nhiên cũng là của em nha!” Dao Mộng vì cơ linh của mình mà vỗ tay, thấy Mạc Từ đã thoải mái, nở nụ hi hi ha ha một hồi.
“Em cái đứa trẻ láu lỉnh!” Đoạn Phong né tay Dao Mộng, đem thuốc mỡ nhét vào trong túi Mạc Từ, lại dặn dò một hồi, kéo ra Dao Mộng đang vây quanh trước mặt Mạc Từ hỏi đông hỏi tây, vỗ vai nhỏ, sải bước, lên xe đạp, hướng Mạc Từ gặp lại sau, để cho Dao Mộng ngồi ở ghế sau xe đạp.
“Anh Mạc gặp lại sau nha!” Mắt Dao Mộng cong thành hình trăng lưỡi liềm, hướng Mạc Từ tạm biệt.
“Gặp lại sau!” Mạc Từ thả xuống cái tay không bị thương, thẳng đến hai người hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới chậm rì đi đến bên người Đạt tẩu chờ đã lâu ở đầu bên kia đường.
“Tiểu thiếu gia cùng cảm thật tốt.” Đạt tẩu trên mặt treo nụ chất phác, ánh mắt rơi trên người Mạc Từ.
“Xe hơi đã ở ngay phía trước, Tiểu thiếu gia còn phải đi đến mấy trăm mét. Đại thiếu gia đã mời bác sĩ riêng, đang ở trong nhà đợi Tiểu thiếu gia trở về băng bó vết thương.”
“Vâng.” Mạc Từ đem thuốc mỡ trong túi đặt ở trong lòng bàn tay nắm chặt, nhẹ gật đầu, nện bước chân với biên độ không lớn bước đi.
Bên kia con đường, một cỗ xe màu đen đang từ từ tiếp cận Mạc Từ cùng Đạt tẩu. Cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra mặt người mang một cái kính râm thật to, khoảng cách xe hơi cách hai người trên lối đi bộ càng ngày càng gần.
Cửa sổ xe bị đóng một lần nữa, xe hơi đột nhiên tốc độ nhanh hơn, phóng đi qua hai người đi bộ rất chậm, ở nơi thích hợp giẫm phanh lại.
Đỗ xe trong chớp mắt, cửa xe bị mở mạnh ra, một cái tay lớn nhanh chóng vươn ra túm quần áo Mạc Từ.
Trong cửa xe nhảy ra vài cái đại hán cũng mang kính râm, xách lên cánh tay Mạc Từ, mang vào trong xe.
Mạc Từ rên một tiếng, nổi lên giãy dụa kịch liệt. Chẳng quan tâm quần áo ma sát cho bóng nước tiếp tục vỡ. Đạt tẩu một bên thấy cái cậy thế này, lập tức kịp phản ứng chắn trước người Mạc Từ, vươn tay ra, hung hăng mà mấy đại hán đang xách tay Mạc Từ.
“Các muốn gì! Buông tay!” Đạt tẩu hét to cũng không cho mấy đại hán dừng tác. Bốn đại hán vây quanh hai người, thấy không rõ biểu cảm, một người khỏe mạnh đem Mạc Từ mang vào trong xe.
“Đạt tẩu, không nên!” Mạc Từ kinh hô, để cho Đạt tẩu cách xa ra.
“Tiểu thiếu gia cậu đi trước đi!” Đạt tẩu không biết từ đâu sinh ra dũng khí, mạnh mẽ giãy khỏi đại hán đang chế trụ tay bà, chạy vội tới trước mặt Mạc Từ, lại lần nữa mở ra hai tay, đem Mạc Từ bị thương bảo hộ phía sau, cuống họng khàn khàn: “Các muốn gì, giữa ban ngày rõ ràng…”
Lời còn chưa hết, một đại hán tráng kiện gần đó cổ tay vung lên, đem Đạt tẩu ném trên mặt đất.
“Khốn nạn!” Nhìn thấy Đạt tẩu té ngã trên mặt đất Mạc Từ đỏ mắt, trong nội tâm lửa giận bốc lên một đoàn lớn, dốc sức quyết tâm dùng thân thể đánh đại hán đang đem Đạt tẩu nhấc lên đánh, cho đại hán lảo đảo một cái, nắm tay đặt ở sau gáy Đạt tẩu đánh lệch vào trên mặt đất.
Ngay cái chỗ hở này, Đạt tẩu ngã sấp xuống từ trên mặt đất bò lên, đem cơ thể ngăn phía trước Mạc Từ, ngẩng đầu, không cho bọn họ tới gần.
Nhưng phụ nữ tay trói gà không chặt cuối cùng so ra kém với vài cái đại hán thân hình cường tráng này, đại hán khuôn mặt dữ tợn tới gần, một cái nắm tay to bằng cái chén cơm lớn dùng khí thế nhanh như chớp rơi vào phần gáy Đạt tẩu. Thân thể mềm nhũn, Đạt tẩu thẳng tắp té xuống.
Chính là lúc này, một bàn tay chặt chẽ che miệng mũi Mạc Từ, một hồi mùi gay mũi chui vào lỗ mũi, Mạc Từ trước mắt tối sầm không kịp giãy dụa, đầu váng mắt hoa gục đầu xuống, khí lực của cơ thể trong chớp mắt bị tát cạn, lập tức vô lực yếu ớt xuống. Ngay sau đó đôi cánh tay cường ngạnh đem Mạc Từ bắt cóc vào trong xe, nhét vào chỗ ngồi phía sau.
Chiếc xe dừng tại chỗ một hồi không có tắt cơ, trên đường phố không có nhiều người đi đường lắm chạy nhanh qua, kéo gió nóng cuồn cuộn, phảng phất như chưa có gì phát sinh qua.
Không có người phát hiện, ở phía sau cỗ xe màu đen, còn có một chiếc xe, bảo trì một khoảng cách nhất định với chiếc xe, chậm rãi theo dõi…
…
Một mảnh ầm ĩ lọt vào tai.
Mạc Từ mở mắt, xung quanh là một mảnh đen kịt nhắc nhở cậu, đây không phải nhà của mình.
Trong không khí tràn ngập mùi khét lốp xe cùng mùi xăng, âm thanh trong trẻo chai bia chạm vào nhau cùng với tiếng người từ đằng xa truyền đến.
Đây là…Xưởng sửa chữa ô tô hay là…Kho hàng bỏ hoang nào đó?
Mạc Từ cử cơ thể, cảm giác sống lưng tê dại chống lấy một mặt vách tường, cơ thể kiến nghị té ngã trên mặt đất, cổ tay bị trói rất chặt, bả vai kề sát mặt đất lạnh băng, nơi bị phỏng cùng mặt đất ma sát sinh ra một hồi đau nhức tê ngứa đến tận cùng.
Môi hôi từng viên lớn từ trên trán chảy xuống, đầu Mạc Từ trống rỗng bắt đầu nhớ lại tiền căn hậu quả.
Lúc tiếp nhận xin lỗi, sau khi cũng không thể tha thứ cho hai người. Mình và nhỏ Dao Mộng đặc biệt đưa thuốc mỡ vui giỡn một hồi.
Sau đó hướng bọn họ tạm biệt, cùng Đạt tẩu đi với cậu bắt đầu về nhà.
Đi giữa đường…Mạc Từ còn nhớ rõ đi nửa đường đột nhiên xe Minibus lao ra, ngăn cản ở trước mặt cậu và Đạt tẩu.
Nhảy xuống xe vài cái đại hán hung thần ác sát không lên một tiếng, đã bắt lấy cánh tay đang bọc băng gạc của mình, túm lên trên xe. Đạt tẩu bỗng chốc kịp phản ứng, giang hai tay lách đến trước mặt mình, như một dạng gà mái che chở con ngẩng đầu lên, ngăn trở mấy cái đại hán, không để cho bọn họ đối với mình thủ.
Hành kế tiếp như là khung cảnh hành trong phim ảnh, bản thân nhanh chóng thoát khỏi, hung hăng vung tay, dùng chân không bị thương đá bọn người kia.
Đạt tẩu bọn bị chúng đánh trúng lưng ném trên mặt đất, không thể đậy. Lòng tràn đầy hoảng loạn cùng tức giận đan xen, khiến cho bản thân hạ quyết tâm, dùng thân thể đi đánh đại hán thương tổn Đạt tẩu.
Đáng tiếc thế đơn lực bạc, bản thân lại một lòng lo lắng an nguy của Đạt tẩu, bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất…Để cho cuối cùng bị bọn chúng tính kế, vô thức hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, chính là hoàn cảnh đen kịt như vầy, nằm nghiêng trên mặt đất, Mạc Từ di chuyển thân thể chết lặng, tận lực đem nơi bị phỏng rời xa mặt đất thô ráp lạnh như băng.
Cái loại chỗ đau từ trong lớp da truyền đến…Cậu không bao giờ…có thể chịu nữa.
Cắn răng dời cánh tay, Mạc Từ cũng dùng hết khí lực, nằm trên mặt đất hít thở dồn dập, đem hơi thở phả trên mặt đất. Bên người không có người chuyên chăm sóc, Mạc Từ cố sức ngóc đầu lên, về phía một mạt ánh sáng màu vàng trong bóng tối đen nhuận.
Dây điện của bóng đèn thô sơ giữ trên thân một cây gậy, dùng để đảm nhiệm chiếu sáng. Cảnh này khiến cho Mạc Từ ở chỗ tối càng dễ thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Trong kho hàng chất đống lốp xe bị vứt, đồ đạc lộn xộn bày ra loạn thất bát tao. Ba mặt vách tường quét sơn màu xanh biếc, cho người ta nhận lầm đây là kho hàng đồ đạc lộn xộn của một xí nghiệp nào đó.
Nhưng lối ra trên tường bị đục ra một cửa ra hai thước rất cao, hủy kết cấu hoàn chỉnh của kho hàng, rất dễ đoán đây là kho hàng tư nhân, thậm chí là tầng hầm…Mạc Từ linh mẫn ngửi mùi vị ẩm ướt trong không khí, lần nữa hạ phán đoán.
Dưới ánh đèn mờ nhạt đám người đang cầm chai bia màu xanh biếc, đụng chạm vào chai của đối phương, lớn tiếng say xỉn mà chuyện, nghiêng ngã mà ngã trái ngã phải.
Bọn họ buông lỏng cảnh giác!
Quan sát điểm này, Mạc Từ bị bọn chúng bắt cóc bình tĩnh lùi đầu về, giật giật nút thắc phía sau, thử mở dây thừng tìm cơ hội chạy trốn.
Bạn thấy sao?