Trọng Sinh Lựa Chọn [...] – Chương 5

6

 

Trịnh Quy Ngu rất không hài lòng với phản ứng của ta.

 

Nhưng phụ thân và Tạ Dĩ An đã ngồi xuống, nàng ấy bất cứ điều gì cũng sẽ dễ dàng bị bọn họ nghe thấy, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.

 

Sau khi di nương qua đời, ta không còn gì vướng bận ở Trịnh phủ nữa nên sau dùng xong bữa trưa ta lập tức xin phép cáo từ.

 

Cả phụ thân và đích mẫu đều không có ý định giữ ta lại, chỉ gọi quản gia tiễn ta đi ra ngoài.

 

Ngoài cửa không xa, có một chiếc xe ngựa phủ rèm xanh đang dừng ở đó.

 

Ta lại lần nữa, đúng lúc này, một cơn gió thổi tung rèm xe, lộ ra một mỹ nam tử đang ngồi trên xe si ngốc về phía Trịnh phủ.

 

Thật là thú vị.

 

Ta mỉm , quay người lên xe ngựa trở về phủ Tướng quân.

 

Trong hai tháng sau đó, ta ngoài việc gặp Tôn Nặc để bàn bạc thì chỉ ở trong phủ tướng quân với lão thái quân.

 

Ta đã chủ xin lão thái quân dạy ta cách quản lý việc nhà. Ngay từ đầu đích mẫu đã không nghĩ đến việc gả ta vào một gia đình cao môn đại hộ, cho nên ngoài những việc nữ công cơ bản, bà ta không hề dạy ta việc quản lý gia đình.

 

Kiếp trước ta gả vào nhà Tạ gia, bản thân Tạ lão phu nhân cũng xuất thân bần hàn, càng không thể dạy ta cái gì cả.

 

Lão thái quân rất hài lòng đối với cầu của ta.

 

"Tốt lắm, mặc dù ngươi không phải con dâu trưởng, học hỏi nhiều một chút cũng có bản lĩnh phòng thân.”

 

Bà ấy dạy dỗ ta và muội muội của Hoắc Nghiêu, Hoắc Hữu Phương.

 

Dạy chúng ta thế nào quản lý việc nhà, kiểm tra sổ sách, thế nào giao tiếp với bên ngoài, thu phục lòng người.

 

Hoắc Hữu Phương học đến mức vò đầu bứt tai, còn ta thì lại rất trân trọng cơ hội này.

 

Ta không những ham học hỏi mà còn thích hỏi han, sức khỏe lão thái quân không tốt, đại tẩu lại chủ gọi ta đi xem nàng ấy quản sự.

 

Hoắc Hữu Phương vô cùng thán phục.

 

Dần dần ta và nàng ấy trở nên thân thiết, lúc rảnh rỗi, nàng ấy dạy ta cưỡi ngựa.

 

Ta rất vui vẻ khi học thêm nhiều điều mới không ngờ ta mà lại có tài năng cưỡi ngựa.

 

Nàng ấy dạy ta ba ngày, ta đã có thể tự mình cưỡi ngựa chạy nước kiệu. Con ngựa hung hãn của Hoắc Nghiêu dưới tay ta lại cực kỳ ngoan ngoãn.

 

Hoắc Hữu Phương ha ha .

 

"Nhị tẩu, tẩu và nhị ca của muội đúng là một đôi trời sinh, ngay cả ngựa của hắn cũng thích tẩu ."

 

Nàng ấy trêu chọc ta xong lại hỏi.

 

“Tẩu đã đọc thư nhị ca gửi cho tẩu chưa?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Ta không nhận thư.”

 

"Làm sao có thể!"

 

Hoắc Hữu Phương sốt ruột đến độ ghìm chặt dây cương, kéo ta chạy về phủ.

 

"Nhị ca viết thư cho muội dặn đi dặn lại, nhờ muội chăm sóc tẩu thật tốt. Sao nhị ca có thể không viết thư cho tẩu dược? Nhất định là sáng nay tẩu ra ngoài từ sớm còn chưa thấy thôi.”

 

Ta bị Hoắc Hữu Phương đẩy vào phòng ngủ, đã thấy trên bàn có một lá thư còn chưa mở.

 

"Thương gửi thê tử, Quy Vãn."

 

Hoắc Hữu Phương mỉm đọc mấy chữ trên phong bì, khoa trương rùng mình một cái rồi nhét lá thư vào trong tay ta.

 

"Nhị ca thật quá buồn nôn, nhị tẩu, tẩu từ từ xem đi!"

 

Nói xong nàng ấy còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho ta.

 

Ta do dự một lúc mới mở phong thư ra, không ngờ trên tờ giấy chỉ có một câu.

 

[Giấc mơ của nàng sắp trở thành sự thật.]

 

Ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

 

Hắn là đang với ta, giấc mơ của ta đã thành sự thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...