11
Thảm án kiếp trước, sau khi xuyên tới đây, tôi sẽ không để bi kịch tái diễn nữa.
Tôi biết, ngăn cản Hà Thi Mộng đi ăn mừng mình thành công trong kỳ thu, gần như là điều không thể
Tôi lựa chọn không tham gia.
Tôi không đi, Trương tài xế cũng sẽ không lái xe đi đón chúng tôi.
Tối thứ bảy, Bùi Tiện gọi điện thoại cho tôi.
“Khi nào cậu đến?”
Bên kia rất ồn ào, tôi cố gắng lắm mới nghe rõ.
“Tôi không đi, tôi phải bài tập.” Tôi .
“Tùy cậu.” Bùi Tiện im lặng một lúc rồi lạnh lùng trả lời.
Tôi cúp điện thoại, cảm thấy lần này, danh hiệu mọt sách khắc khổ chăm chỉ của mình xem như hoàn toàn truyền bá ra ngoài.
Gần rạng sáng, tôi lại đi xuống thoáng qua.
Chú Trương ở trong bếp chuyện video với chiến hữu cũ từng nhập ngũ, vừa chuyện phiếm vừa uống rượu dùng bữa.
Chú ấy đến tôi, vẫy vẫy tay: “Tiểu Hòa, sao không ngủ à?”
Tôi há miệng, muốn lại thôi.
Cuối cùng vẫn : “Chú Trương, cũng đã lớn tuổi rồi, sau này uống ít rượu một chút đi.”
Trong phòng khách, mấy phu nhân chơi mạt chược đến quên cả trời đất.
Mẹ của Hà Thi Mộng vừa thắng một ván, vận may thật sự rất tốt.
Bà ấy đồng hồ, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ai nha, Thi Mộng tối nay ra ngoài chơi, cũng không biết giờ này có về nhà hay chưa, tôi phải gọi điện thoại cho nó.”
Kết quả là tắt máy.
Gọi nữa, vẫn không gọi .
Chị em bên cạnh khuyên bà ấy: “Chị, tới lượt chị đại lí, không phải thắng tiền liền muốn chạy đi? Làm gì có đạo lý như !”
Mẹ của Hà Thi Mộng cũng không thể tiếp tục gọi điện thoại.
Vừa xào bài vừa : “Nghe các , tôi còn có thể chạy không thành?”
Tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ, thời gian trên đồng hồ treo tường đang trôi qua từng chút một.
Bên ngoài thật yên bình và tĩnh lặng.
Giống như một đêm rất bình thường.
Tôi chỉ dần chìm vào giấc ngủ.
12
Ngày hôm sau, tôi bị mẹ tôi đánh thức:
“Khương Hoà, xuống dưới ăn cơm sáng!”
Mới tám giờ.
Tôi mơ mơ màng màng lấy điện thoại di từ đầu giường ra, mở nhóm bè, bắt đầu lướt.
Một học gửi một tin :
“Hoa khôi trường và học bá, xứng đôi không?”
Ảnh chụp là Bùi Tiện và Hà Thi Mộng. Hai người đều tựa vào sô pha, nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, đầu Hà Thi Mộng nhẹ nhàng nghiêng trên vai Bùi Tiện.
Đoán chừng là party mở quá muộn, mọi người đến cuối cùng đều mệt mỏi.
Có người ngửi hơi thở bát quái, liền chụp ảnh hai người bọn họ, còn đặc biệt đăng lên mạng.
Phía dưới rất nhiều bình luận trêu chọc:
“Tôi đã sớm cảm thấy hai người này không bình thường rồi!”
“Tổ hợp đỉnh lưu của trường ta.”
Nhìn thấy bức ảnh này, tôi lập tức tỉnh táo.
Mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy.
Tai nạn xe cộ thật sự không có phát sinh, Hà Thi Mộng không có rời khỏi tiệc chúc mừng, hết thảy đều rất tốt!
Sau đó cũng bình luận một câu: “Như thật tốt!”
Không bao lâu, lại nhấn vào đổi mới, thái kia biến mất.
Bùi Tiện lại gọi điện thoại cho tôi.
“Khương Hoà.” Hắn không thể hiểu mà tới một câu, “Tối qua mọi người chơi quá lợi , tôi đi ngủ giữa chừng, sau đó không chơi với bọn họ nữa.”
A.
Nói với tôi cái này để gì?
Anh ta : “Tôi tưởng cậu sẽ đi. Nếu tôi biết cậu không đi thì tôi cũng không đi.”
Tôi sờ sờ mũi, không biết tiếp như thế nào.
Hai người im lặng một hồi.
Tôi : “Nếu không có việc gì, tôi đi ăn sáng đây.”
Anh ta ừ một tiếng: “Vậy ngày mai gặp lại ở trường.”
Bạn thấy sao?