10
Tối hôm đó trên đường trở về đã xảy ra tai nạn.
Sau đó cảnh sát giao thông giám định ra kết luận, là Trương , tài xế nhà chúng tôi say rượu lái xe, phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tôi và Hà Thi Mộng nằm viện nửa tháng.
Cô ấy bị thương nặng hơn tôi, dây chằng ở chân bị tổn thương, không thể nhảy múa trong vài năm.
Mẹ của Hà Thi Mộng ở trước giường bệnh khóc lóc vô cùng thương tâm.
Bà ấy bắt Trương, nhất định phải để đền mạng.
Sau đó Trương chịu trách nhiệm pháp lý, cũng bồi thường tiền.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Thứ nhà họ Hà không thiếu nhất chính là tiền.
Đó là một bước ngoặt.
Nếu như không xảy ra tai nạn xe cộ kia, Hà Thi Mộng sẽ ở lại trong nước, ba người chúng tôi vẫn sẽ ở chung như hồi trung học.
Vài năm sau, có lẽ Bùi Tiện sẽ ở bên Thi Mộng.
Có lẽ tôi sẽ rất buồn bã tôi sẽ chỉ khóc lớn một hồi, vẫn sẽ chúc phúc cho bọn họ, sau đó đi tìm con đường nhân sinh của mình.
Nhưng vụ tai nạn đó đã thay đổi tất cả.
Hà Thi Mộng từ bỏ học viện múa, ra nước ngoài học trường nghệ thuật.
Tôi và Bùi Tiện đến cùng một thành phố học đại học, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ gặp mặt nhau.
Anh ta biết tôi thầm ta câu ta nhiều nhất lại là: “Khương Hoà, không cảm thấy đã Thi Mộng tuyệt vọng sao?”
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy tội lỗi.
Anh ta sẽ ngồi máy bay xuyên qua hơn nửa Trung Quốc, đi mua bánh hạnh nhân Ma Cao cho Thi Mộng gửi ra nước ngoài.
Cũng sẽ bởi vì một câu ấy muốn xem buổi biểu diễn mà đặt đồng hồ báo thức tranh giành vé vào cửa chương trình của Châu Kiệt Luân, cùng ấy đi xem thần tượng biểu diễn.
Về phần quà tặng ngày lễ, sinh nhật, ngày kỷ niệm hàng năm, lại càng chưa bao giờ bỏ lỡ.
Sau khi Thi Mộng sống ở nước ngoài vài năm cũng về nước.
Bùi Tiện tìm tốt trước kia, tổ chức tiệc chúc mừng cho ấy.
Náo loạn đến rạng sáng, Hà Thi Mộng hát xong một ca khúc, cầm microphone, đột nhiên với tôi: “Khương Hòa, bây giờ đã tốt nghiệp nhiều năm như , mẹ còn có thể quản buổi tối có về nhà nữa không?”
Một giây này, không khí đột nhiên yên tĩnh như chết.
Tôi biết ấy chưa bao giờ tha thứ cho tôi.
Bùi Tiện bất đắc dĩ gọi ấy: “Thi Mộng…”
“Anh Bùi đừng ngắt lời em!” Thi Mộng uống rượu, giọng điệu cũng trở nên ngang ngược: “Khương Hoà không phải là ngoan sao? Dù sao cũng không thể chơi với chúng ta, tại sao chúng ta không nhốt một mình? Cô sẽ hạnh phúc hơn khi ở trong căn phòng nhỏ kia!”
Cô ấy ôm cánh tay Bùi Tiện, âm thanh nũng nịu.
Tôi không thể một lời.
Tôi muốn tranh luận tôi luôn cảm thấy mình nợ ấy.
Bùi Tiện thở dài.
Anh ta liếc tôi rồi lấy chìa khóa ra, cùng với Hà Thi Mộng nhốt tôi dưới tầng hầm.
Hà Thi Mộng vỗ vỗ cửa tầng hầm ngầm, lớn: “Khương Hoà, chờ tôi tổ chức party xong, sẽ mở cửa cho !”
Tôi không biết tại sao bữa tiệc của ấy lại kéo dài như .
Tất cả những gì tôi biết là ngọn lửa bùng cháy.
Bạn thấy sao?