9
Tiệc chúc mừng của Hà Thi Mộng là bước ngoặt thay đổi mọi thứ.
Thi Mộng là sinh viên nghệ thuật, cầu môn văn hóa không cao, chỉ cần thi nghệ thuật đạt tiêu chuẩn, thành tích không quá tệ là có thể học .
Ở kiếp trước, ấy xem như cũng phát huy vượt xa người bình thường.
Mấy trường dạy múa nổi tiếng đều gửi lời mời tới ấy.
Đây là một chuyện vô cùng vui mừng.
Ba của Hà Thi Mộng tổ chức một bàn tiệc rượu ở khách sạn năm sao, cũng đặc biệt cho phép ấy ra ngoài đi chơi với bè.
Điều kiện tiên quyết là không qua đêm.
Cũng không trách ba ấy đưa ra loại cầu này, bình thường ấy đi chơi rất nhiều.
Bạn bè ở tầng lớp nào cũng có.
Hà Thi Mộng một căn phòng sang trọng ở KTV, kiếp trước tôi cũng tham gia.
Có học trong trường chúng tôi, cũng có một số bè trong lớp nghệ thuật ngoài trường của ấy.
Không khí vô cùng ồn ào.
Bùi Tiện và Thi Mộng bị vây ở chính giữa.
Hai người bị kêu gào đề nghị hát đôi với nhau
Gần rạng sáng, mẹ tôi gọi điện thoại video cho tôi.
Đúng lúc Hà Thi Mộng ở bên cạnh, thấy tên người gọi.
Cô ấy : “Mẹ tôi hôm nay bà đi tìm mẹ cậu mua sắm, bây giờ chắc là còn ở nhà cậu chơi mạt chược. Điện thoại di của tôi tắt máy rồi, cậu đừng nghe điện thoại, bà ấy nhất định phải thông qua cậu để gọi tôi về.”
Nhưng tôi là một đứa con ngoan.
Cuối cùng tôi vẫn nghe điện thoại.
Quả nhiên, đầu bên kia xuất hiện hai người.
Mẹ tôi còn có mẹ của Hà Thi Mộng.
Giọng mẹ Hà Thi Mộng đặc biệt lớn: “Bên chỗ các con gì mà ồn ào như ? Thi Mộng con không xem bây giờ là mấy giờ rồi. Con có về nhà không? Con cho mẹ biết các con ở đâu, mẹ gọi tài xế nhà họ Khương qua đón các con.”
Hà Thi Mộng trừng mắt lên án: “Mẹ mẹ phiền phức quá. Con thi xong rồi, mẹ để con ở bên ngoài chơi cả đêm, con sẽ mất miếng thịt nào trên người sao?”
Hai người đều cứng đầu.
Ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng mẹ Hà Thi Mộng : “Nếu tối nay con không về nhà thì tháng sau đừng mong nhận tiền tiêu vặt.”
Hà Thi Mộng chính là tiểu phú bà trong trường học, mỗi tháng có năm vạn tệ tiêu vặt.
Một câu này trực tiếp cho Thi Mộng câm miệng.
Cô ấy chửi rửa một tiếng rồi cúp điện thoại, tuyên bố thời gian rong chơi của mình đêm nay chính thức kết thúc.
Sau đó Bùi Tiện đưa chúng tôi xuống lầu, cùng chúng tôi ở đại sảnh chờ Trương lái xe tới.
Trong khoảng thời gian này, Hà Thi Mộng không hề với Bùi Tiện một câu nào.
Cô ấy hơi tức giận.
Lúc gọi điện thoại cho mẹ, ấy vẫn luôn ra hiệu với Bùi Tiện, hy vọng có thể ra ngoài giúp mình vài câu, cho dù chỉ là “Dì yên tâm, đêm nay con đến chăm sóc Thi Mộng.”
Cũng tốt.
Mẹ của Hà Thi Mộng rất thích Bùi Tiện, thậm chí còn cố ý tác hợp hai người bọn họ.
Nếu Bùi Tiện đi ra chuyện, không chừng dì ấy sẽ đồng ý thỉnh cầu của Thi Mộng.
Chỉ là đêm hôm đó người này luôn tỏ vẻ lạnh như băng, luôn thờ ơ với thỉnh cầu của Thi Mộng.
Kết quả Thi Mộng không thể phản nghịch lại mẹ thành công, cuối cùng chỉ có thể cùng tôi về nhà.
“Đều tại hai người!” Cô ấy vừa dậm chân, vừa nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các cậu không có một ai tốt cả, thật là mất hứng!”
Bạn thấy sao?