Chàng trai này, thật sự rất dịu dàng.
Nhưng tại sao tôi không thể nhớ trước đây mình đã tiếp với ở đâu?
Trò chuyện một lúc thì chúng tôi cúp máy.
Tôi thuận tay mở nhóm bè, lật xem.
Phát hiện Bùi Tiện lần đầu tiên phát ra một thái:
“Hôm nay ôn tập một phần kiến thức vật lý, rất có thu hoạch.”
Hình ảnh là một góc của cuốn sách thực hành vật lý.
Một đống like, còn có rất nhiều học nhắn lại.
“Lớp trưởng kéo tôi với, vật lý thật sự khó muốn chết!”
“Đờ mờ? Học thần sao lại nghiêm túc như ?”
“Bùi Tiện, cậu thu hoạch hai trăm điểm, xin cậu đừng học nữa!”
Trước khi Lâm Chu chuyển đến lớp chúng tôi, thành tích của Bùi Tiện luôn đứng thứ nhất, hơn vị trí thứ hai hơn mười điểm.
Đến khi Lâm Chu tới, địa vị của ta mới bắt đầu bị d.a.o .
Điểm thi của hai người ngang nhau.
Vị trí thứ nhất thứ hai cũng chia nhau nắm giữ.
Những học sinh khác luôn hy vọng chứng kiến sự cạnh tranh khốc liệt giữa hai học thần. Nhưng đáng tiếc, trong ấn tượng của tôi, Bùi Tiện và Lâm Chu có lẽ không chuyện với nhau quá mười câu.
Hai người bọn họ thực sự không tính là quen biết.
8
Thực ra tôi khá xấu hổ vì đã phiền Lâm Chu lâu như .
Vì thế buổi tối tôi vào bếp tìm một số nguyên liệu, nướng một hộp bánh quy để tặng Lâm Chu.
Trước kia tôi thường xuyên mân mê thứ đồ chơi này.
Hơn nữa còn đem bánh bích quy mình thí nghiệm ra cho Bùi Tiện ăn thử.
Nhưng ở kiếp trước, tôi có lần đến văn phòng công ty của ta và vô thấy những cái bánh quy tôi đưa cho ta trong ngăn kéo.
Chỉ ăn một miếng, còn lại không đến, có cái còn bị mốc meo.
Tôi mới biết , thật ra ta không thích những thứ tôi đưa.
Mẹ tôi nghe âm thanh nên đã xuống bếp xem tôi.
“Lại chà đạp lương thực.” Mẹ tôi nhíu mày: “Người như Bùi Tiện căn bản là không thích ăn cái này, con đổi cái khác có không?”
“Ai là con đưa cho Bùi Tiện? Con đưa cho học mới.” Tôi cất bánh quy vào trong hộp, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hồi đáp.
Chính là kiên cường!
Mẹ tôi ngạc nhiên tôi, chậc chậc cảm thán tôi đổi tính.
Trong giờ giải lao ngày hôm sau, tôi quay xuống phía sau, đặt bánh quy lên bàn.
Anh cẩn thận mở hộp ra, trong giây lát mắt sáng lên.
Kinh ngạc, vui vẻ, còn có một chút không biết sao…
Anh : “Bạn học Khương Hoà, cậu là người đầu tiên bánh quy cho tôi ăn đấy!”
Thật tuyệt, cảm giác thật tuyệt khi công nhận thành quả lao của mình.
Chỉ là Bùi Tiện ôm một chồng bài thi, từ trong phòng việc của thầy đi ra.
Anh ta vừa vặn đi ngang qua hàng chúng tôi, đột nhiên dừng bước, chúng tôi một lúc, không hiểu sao lại một câu: “Cậu bánh quy à?”
“Hả?”
Tên này xuất quỷ nhập thần, khiến tôi và Lâm Chu đều giật mình.
Bùi Tiện chằm chằm vào hộp bánh bích quy kia, một lúc lâu, kỳ quái : “Khương Hòa, cậu đã , cậu sẽ không tùy tiện tặng đồ ăn cho người khác.”
Tôi gãi gãi đầu.
Thời trung học tôi theo đuổi Bùi Tiện, hình như đúng là đã qua.
“Bùi Tiện, ngoại trừ cậu, đứng ai mong ăn bánh ngọt Khương Hoà tự tay !”
Ôi, não đương, tại sao lại phải vạch trần tôi?
Tôi chột dạ cúi đầu, không nghĩ để ý đến ta.
Bùi Tiện thấy tôi không muốn chuyện với mình, nên đi chuyện phiếm với Lâm Chu.
“Nghe cậu vật lý học không tệ?” Anh ta đặt bài thi lên bàn học, giống như là tùy ý nhặt một đề tài, hỏi.
Lâm Châu lắc đầu, khiêm tốn đáp lại: “Không có, chỉ là trình độ bình thường.”
“Không cần khiêm tốn như .” Bùi Tiện từ trong chồng bài thi rút ra một tờ, đưa cho Lâm Chu: “98 điểm, rất cao a. Đây là bài thi cậu lúc chuyển trường, tôi vừa mới đến văn phòng lấy đề thi về, thuận tiện lấy về cho cậu.”
Tôi đi theo xem, ngoại trừ đề bài cuối cùng trừ hai điểm, còn lại đều là điểm tối đa.
Bùi Tiện chỉ vào điểm trừ kia : “Đây là đề mục của kỳ thi Vật Lý, cậu suy nghĩ kỹ đi.”
Kiếp trước, Bùi Tiện vẫn học phụ đạo với giáo viên bên ngoài trường, chuẩn bị cho cuộc thi vật lý, cuối cùng lấy giải thưởng, thi tốt nghiệp trung học còn cộng điểm.
Khi ta thấy tôi đang lắng nghe một cách nghiêm túc thì búng đầu tôi một cái.
“Khương Hoà, cậu nghe có hiểu gì không?”
Tôi tức giận trừng mắt Bùi Tiện: “Cậu đừng quá khinh thường người khác, thật sự cho rằng tôi sẽ không tiến bộ sao.”
Anh ta rộ lên lại có chút dịu dàng.
“Sao cuối tuần không đến thư viện, không phải tôi đã sẽ giảng bài cho cậu sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe từ miệng ta ra câu như .
Nhưng…
Tôi lắc lắc đầu: “Tôi chỉ cần hỏi Lâm Chu rồi, cậu ấy ngồi ngay phía sau tôi.”
Vẻ mặt của Bùi Tiện cứng đờ.
Anh ta liếc tôi, lại liếc Lâm Chu, không gì nữa, lạnh lùng ôm bài thi đi.
Đi hai bước, ta quay người lại, thờ ơ với tôi: “Khương Hòa, thứ bảy tuần sau Thi Mộng tổ chức party, dù sao cậu cũng phải nể mặt mà tới tham dự chứ?”
Bạn thấy sao?