Trọng Sinh Lựa Chọn [...] – Chương 4

Thật phiền phức.

 

Chẳng trách ta luôn lạnh lùng liếc tôi: “Cậu là ngu ngốc sao Khương Hoà? Cái gì cũng không biết .”

 

Cho đến khi bảo vệ nhà trường gõ cửa, tức giận đứng ở cửa phòng học lớn tiếng với tôi và Lâm Chu: “Hai học buổi tối ở chỗ này cái gì? Tại sao còn chưa về nhà, muốn tôi gọi điện thoại cho phụ huynh phải không?”

 

Tôi và Lâm Chu nhận ra đã gần tám giờ.

 

Trường học cũng sắp khóa cửa.

 

Vì thế nhanh chóng thu dọn cặp sách, vừa xin lỗi vừa chạy ra ngoài.

 

Chạy thẳng đến cổng trường học, một chiếc xe hơi bấm còi, dừng ở bên cạnh tôi.

 

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, gọi tôi: “Tiểu Hòa.”

 

Là tài xế nhà chúng tôi, Trương.

 

Chú ấy thấy đã trễ mà tôi vẫn chưa về nhà, cho nên đặc biệt lái xe tới đón tôi.

 

“Mau lên xe, mẹ cháu còn ở nhà chờ cháu về ăn cơm.” Chú Trương trừng mắt tôi, giọng điệu cũng không tốt lắm.

 

Tôi vội vàng mở cửa xe, lại quay đầu thoáng qua Lâm Chu.

 

“Lâm Chu, đã trễ thế này, có cần chúng tôi đưa cậu về không?”

 

“Không cần. Nhà tôi rất xa, ở ngoại ô phía tây, không tiện đường.” Anh lại lộ ra vẻ mặt co quắp, cùng nụ gượng gạo: “Hơn nữa giờ này còn có xe buýt, rất tiện.”

 

Lâm Chu vẫy tay với tôi, chạy về phía trạm xe buýt.

 

Tây Giao rất xa, xe buýt mất hơn một giờ.

 

Tôi chỉ đi qua một lần, nơi đó còn chưa hoàn toàn khai , khắp nơi đều là nhà cũ, nhà trệt, rác rưởi cũng chất đống trên mặt đất.

 

Tôi gọi : “Lâm Chu!”

 

Anh quay đầu.

 

Tôi hỏi ta: “Cậu có biết tên tôi là gì không??”

 

Dưới ánh đèn đường, mặt nhẹ nhàng phiếm hồng.

 

Tôi : “Tôi gọi là Khương Hoà. Sinh khương khương, mạ hòa. Cậu phải nhớ kỹ nhé.”

 

7

 

Mặc dù tôi đã xuyên không mà kiến ​​thức văn hóa trung học phổ thông của tôi cũng không xuyên qua cùng tôi chút nào.

 

Đây là một chuyện rất bi thảm.

 

Hơn nữa, tôi vốn là một học sinh trung bình với chỉ số IQ tầm thường nên không còn cách nào khác là dành những ngày cuối tuần nằm dài trên bàn đọc sách giáo khoa trung học phổ thông.

 

Hầu như mỗi dòng trên đều ghi đầy đủ.

 

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ về những kiến ​​thức này thì điện thoại reo lên khiến tôi giật mình.

 

Dĩ nhiên là Hà Thi Mộng.

 

Cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh trên WeChat.

 

Phòng tự học thư viện, mấy quyển sách, hai ly trà sữa trên bàn.

 

Cô ấy lộ ra vẻ khó chịu: “Tiểu Hòa, Bùi cuối tuần tới đây tự học, mình lại không phải sinh viên của khoa văn hóa, nhàm chán muốn chết! Cậu có muốn đến đây không?”

 

Hà Thi Mộng là sinh viên múa.

 

Bùi Tiện cũng thật giỏi, trước kia cũng không cảm thấy mạch não của ta tầm thường như , lại hẹn hò ở thư viện.

 

Tôi đơn giản trả lời hai chữ: “Không đi.”

 

Cô ấy cũng không trả lời nữa.

 

Tôi tiếp tục đọc sách.

 

Nhìn một hồi, đầu óc giống như bị một đống hồ dán quấn lấy.

 

Thật nhớ buổi chiều hôm đó Lâm Chu giảng bài cho tôi, rất rõ ràng dễ hiểu.

 

Tôi mở di ra, download thông tin vừa đổi mới, tìm số di của Lâm Chu, gọi điện thoại cho .

 

Anh rất nhanh đã bắt máy.

 

Tôi : “Bạn học Lâm?”

 

“Khương Hoà?” Anh do dự hỏi.

 

Tôi rộ lên: “Tôi đang bài, lại nhớ tới cậu, không quấy rầy cậu chứ?”

 

Chúng tôi đã rất nhiều.

 

Nói đến trong lớp giáo viên nào nghiêm khắc nhất, người nào bợ đỡ, một số câu chuyện phiếm trong trường đã lưu truyền suốt tám trăm năm Lâm Chu chưa bao giờ nghe đến.

 

Anh không ngừng phụ họa tôi, thỉnh thoảng cùng tôi khoa trương cảm thán hai tiếng.

 

Rất thỏa mãn ham muốn thích kể chuyện của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...