20
Ngày trước khi hết hạn điền nguyện vọng, tôi đột nhiên nhận điện thoại của ba Bùi Tiện .
“Khương Hoà, con có thể giúp một chút không, khuyên nhủ Bùi Tiện, khiến cho nó dựa theo kế hoạch ban đầu báo danh vào đại học A?”
Đại học A là mục tiêu trúng tuyển trước kia của Bùi Tiện.
Lúc này tôi mới biết , không đạt điểm tuyển của mấy khoa thương mại chính quy đầu cả nước.
Nhưng nếu cộng thêm 60 điểm Đại học A cho ta, ta vẫn có thể đạt mục tiêu ban đầu đó.
Nói thật, tôi rất không hiểu ba Bùi gọi cho tôi cú điện thoại này.
Một là đối mặt với loại vấn đề này, đại học A là học phủ đứng đầu số hai toàn quốc, Bùi Tiện còn do dự cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu.
Hai là, tôi là một người ngoài cuộc, có thể khuyên ta nên đánh giá cái gì đây.
Nhưng ba Bùi dù sao cũng là người lớn, tôi rất khó từ chối lời nhờ vả của bác ấy.
Vì thế sau khi điện thoại, tôi liền nhấn số di của Bùi Tiện.
Bên kia vang lên rất lâu mới nhận.
Do dự một hồi đáp, tôi mở miệng hỏi: “Bùi Tiện, cậu còn chưa nghĩ ra nên đăng ký vào trường nào sao?”
Âm thanh Bùi Tiện có chút mệt mỏi: “Không có.”
Trong nháy mắt, tôi thậm chí có loại cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đầu óc cậu bị nước vào rồi phải không? Cậu đang suy nghĩ gì , cậu không đi đại học A cậu đi đâu, dựa theo trình độ của cậu, chẳng lẽ đi một trường đại học trọng điểm bình thường, cậu không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Tôi cũng không biết chính mình có nặng lời hay không.
Nhưng có một lúc, Bùi Tiện không trả lời tôi.
Thật lâu sau, ta mới chậm rãi : “Khương Hòa, tôi sợ cách xa cậu quá cậu sẽ quên tôi.”
“Khương Hòa, tôi cũng muốn cậu đến một thành phố học đại học.”
Thì ra, ta thật sự nghĩ như .
Nhưng mà Bùi Tiện, không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Tôi dùng giọng điệu lạnh như băng : “Bùi Tiện, nếu cậu như , tôi sẽ khinh thường cậu.”
“Cậu muốn ngya cả bè bình thường chúng ta cũng không nổi có phải không?”
21
Bùi tiện đi đại học A. Khóa văn hóa Hà Thi Mộng thuận lợi vượt qua kiểm tra, nhận vào học viện múa ở cùng một thành phố phía Bắc.
Tôi và Lâm Chu thì thi đậu chính quy phía Nam.
Kết quả của tất cả mọi người đều rất viên mãn.
Không có tai nạn xe cộ, không có thương tổn đau khổ, cũng sẽ không có hiện tượng cháy nổ sau này.
Quan hệ của ba nhà chúng tôi vẫn rất tốt, cùng nhau ăn tiệc lên lớp vài ngày, các phụ huynh còn muốn cùng chúng tôi ra sân bay, ngồi máy bay đi học.
Ở đại sảnh chờ máy bay, tôi và Lâm Chu là một chuyến bay, Bùi Tiện và Hà Thị Mộng là một chuyến bay.
Một đi về phía nam, một đi về phía bắc.
Cuối cùng tạm biệt ở cổng soát vé.
Tôi kéo cánh tay Lâm Chu, đưa ba lô cho .
Hà Thi Mộng cũng muốn đụng vào tay của Bùi Tiện, ta không thay đổi sắc mặt kéo ra khoảng cách, có vẻ lãnh đạm lại xa cách.
Anh ta tôi, há mồm, cuối cùng không gì.
Tôi vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Tạm biệt.”
Có lẽ thật lâu thật lâu, cũng sẽ không gặp lại.
Bạn thấy sao?