1
Sau khi chết, linh hồn của tôi còn quanh quẩn bên cạnh chàng trai.
Lửa càng cháy càng mạnh, ôm chặt lấy tôi, không nhúc nhích.
Tôi không khỏi lung lay người , gào thét với : “Chạy nhanh đi, muốn ở chỗ này chờ c.h.ế.t sao?”
Nhưng tôi cũng biết, căn bản không thể nghe thấy tiếng hét của một hồn ma như tôi.
Cho đến khi xe cứu hỏa ầm ầm chạy vào, mười mấy lính cứu hỏa cùng nhau khiêng ra ngoài.
Cuối cùng tôi cũng rời khỏi căn phòng c.h.ế.t tiệt này.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời rất sáng sủa, là một thời tiết tốt.
Tôi thấy Bùi Tiện, ta ở bên ngoài biệt thự, căng thẳng đi tới đi lui.
Bắt một người liền hỏi: “Cô dưới tầng hầm ngầm đã cứu ra chưa?”
A, ta vẫn chưa biết tôi đã chết.
Nhìn đi, chàng trai này tôi đã thích mười năm, cho dù tôi có bị lửa thiêu rụi, ta cũng không dám lao vào cứu mạng tôi.
Thi thể của tôi vẫn người đàn ông kia ôm trong lòng.
Không thèm ai, bước thẳng tới một chiếc ô tô màu đen. Kéo cửa xe ra, đặt tôi vào ghế phụ.
Anh thậm chí còn chu đáo thắt dây an toàn cho t.h.i t.h.ể của tôi.
Sau đó xe bất ngờ lao ra ngoài và rời khỏi khu biệt thự.
Chàng trai bỏ trốn cùng đã chết, giống như cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim ảnh.
Chúng tôi rời khỏi thành phố.
Khung cảnh bên ngoài dần thay đổi thành những cánh đồng, làng mạc rồi đến bãi biển.
Anh đã tới biển.
Hoang tàn vắng vẻ, là bãi biển chưa khai .
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Anh bế tôi ra khỏi xe, từ từ đi về phía vực sâu của biển, rồi dần dần chìm xuống đáy cùng tôi.
Anh : “Khương Hoà, tôi là Lâm Chu, em còn nhớ tôi không?”
2
“Không phải là muốn thổ lộ chứ?”
“Thổ lộ! Thổ lộ!”
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong lớp học cấp ba, xung quanh là các cùng lớp mười sáu mười bảy tuổi.
Một nữ sinh đẩy tôi một cái: “Khương Hòa, trong tay cậu cầm đó có phải là thư không?”
Một tờ giấy viết thư khô cằn ở trong tay tôi bị chà xát biến dạng, bìa phong thư có mấy chữ tinh tế: “Bùi Tiện nhận”.
Tôi xuyên về thời còn học trung học, ngày mà tôi thổ lộ với Bùi Tiện.
Bây giờ là buổi chiều thứ sáu, gần đến giờ tan học.
Còn có năm phút, Bùi Tiện sẽ đi vào phòng học.
Tôi đưa bức thư này cho ta trước mắt bao người.
Lúc đó ta cái gì?
A, ta : “Thật sự rất xin lỗi, bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện đương.”
“Không phải.” Tôi lắc đầu: “Các hiểu lầm rồi.”
Lúc này, Bùi Tiện đi từ ngoài cửa phòng học đi vào.
Có người gọi ta: “Bùi Tiện, Khương Hoà có chuyện tìm cậu!”
Một giọng điệu xem trò vui.
Tôi xé tờ giấy ra giữa, xé thành hai nửa, bình tĩnh : “Không có gì, mọi người chỉ thôi.”
Nói xong, tôi liền ném tờ giấy bị xé nát vào thùng rác.
Bùi Tiện chằm chằm mặt tôi, một lúc lâu.
Không gì, trở về chỗ ngồi.
Quần chúng vây xem góp vui xung quanh phát ra tiếng than thở nhàm chán.
“Ai, ta còn tưởng rằng có một hồi trò hay, giải tán đi giải tán đi..”
Tôi lật sách ở chỗ ngồi của mình, cũng sắp tan học, tất cả mọi người đang cao hứng bừng bừng thu dọn cặp sách.
Nhưng tôi vẫn luôn loáng thoáng nhơ vẫn còn có một việt.
Có lẽ đối với tôi lúc đó mà cũng không quan trọng, cho nên cứ như bị tôi giấu ở trong dòng sông ký ức.
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đi vào, tôi mới bừng tỉnh.
Là !
Bạn thấy sao?