Trọng Sinh Lấy Lại [...] – Chương 1

1.

Tôi là A Vân, một người hết sức bình thường trong số hàng triệu người.

 

Bốn năm trước, thất bại trong kỳ thi đại học khiến tôi từ niềm tự hào của gia đình rơi thẳng xuống vực sâu.

 

Không thể chấp nhận thất bại, tôi lại bị hoa khôi của trường cướp mất trai.

 

Mà gã trai cặn bã đó, rõ ràng đã hẹn với tôi rằng sẽ cùng nhau thi vào cùng một trường đại học. Chính vì , tôi mới cố ý bỏ trống hai câu hỏi lớn trong môn toán.

 

Kết quả, bài thi tổng hợp lại trở thành đề khó nhất lịch sử. Hai môn liên tiếp tôi đều thất bại.

 

Tâm trạng sụp đổ hoàn toàn, tôi sống trong căn nhà , tâm trạng u uất.

 

Bốn năm qua, điều duy nhất tôi kiên trì là đi lại đề thi đại học năm đó.

 

Tôi không hiểu, tại sao một đứa có thế mạnh ở bài tổng hợp như tôi lại có thể gục ngã.

 

Cuối cùng, trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi đã chọn cách kết thúc cuộc đời đầy thất bại và hoang đường của mình.

 

Nhưng hôm nay, tôi lại trọng sinh trở về thời điểm diễn ra kỳ thi đại học!

 

Đề thi đại học năm đó, tôi còn thuộc hơn cả mặt bố mẹ ruột của mình, có thể là nhớ như in từng câu từng chữ!

 

Đỗ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại bây giờ còn là giấc mơ nữa sao?

 

Lần này, tôi nhất định phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!

 

2.

Tôi chỉ mất một nửa thời gian để xong đề thi môn Văn.

 

Môn Toán chưa đầy nửa giờ đã hoàn thành.

 

Đến bài thi tổng hợp – thứ đã kéo tôi xuống vực thẳm năm ấy – tôi vào đề bài, đáp án dường như tự hiện ra trên trang giấy.

 

Thật dễ dàng!

 

Khi chuông báo còn nửa giờ nữa sẽ kết thúc vang lên, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.

 

Giáo viên chủ nhiệm của tôi thấy tôi nộp bài sớm nửa tiếng, vội đẩy kính chạy đến, lo lắng nắm lấy tôi.

 

“Chuyện gì xảy ra với em ?”

 

Là học sinh có khả năng cao nhất trong lớp đỗ vào một trường đại học hàng đầu, tôi luôn là bảo bối trong mắt giáo viên. Giáo viên nghĩ tôi thấy đề khó quá nên bỏ thi, bàn tay đầy mồ hôi của thầy cũng run rẩy..

 

“Em xong rồi. Đề năm nay quá dễ.”

 

Nói xong, tôi nở nụ tươi rói rồi thản nhiên rời đi, để lại ánh mắt nửa tin nửa ngờ của thầy giáo.

 

Tôi đi đến tiệm trà sữa gần trường.

 

Thành thạo gọi món thích nhất của mình: Trà sữa xanh thêm thạch.

 

Rất nhanh sau đó, kỳ thi kết thúc, mọi người lục tục ra về.

 

Trong đám đông, tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy người mà năm xưa tôi từng đến quên cả bản thân.

 

Lục Tử Ngạn!

 

Anh ta mỉm rạng rỡ bước về phía tôi.

 

“Vân Vân, bài thế nào?”

 

Năm đó, Lục Tử Ngạn hẹn ước với tôi lại phản bội, quay sang cùng hoa khôi Hàn Đoá Đoá vào trường đại học tốt nhất trong thành phố.

 

Một đôi nhân trai tài sắc, bao người ngưỡng mộ.

 

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

 

“Em bỏ trống hai câu cuối của môn toán.”

 

Nghe câu trả lời của tôi, cả người Lục Tử Ngạn lập tức thả lỏng hơn.

 

Từ nụ của ta, tôi có thể cảm nhận vẻ đắc ý khi âm mưu đã thành công.

 

Đang trò chuyện, Hàn Đoá Đoá mang hai ly sữa chanh đến.

 

Cô ta rất tự nhiên ngồi xuống đối diện chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...