Nhưng nương kia xuất thân bình dân, Quý công tử là danh môn vọng tộc, không ai có thể chấp nhận một mẫu gia chủ có thân phận như .
Đương nhiên kết cục là hai người bọn họ bỏ gông cùm thế tục, đến bên nhau.
Đoạn kết của vở kịch, Quý công tử kia bày tỏ:
"Xuất thân bình dân thì sao? Cớ sao người có xuất thân bình dân lại không thể chủ mẫu?"
"Báo đáp ân nhân, không phải là chuyện quân tử nên hay sao?"
"Nếu không đáng mặt bậc quân tử, sao có thể đứng đầu một gia tộc?"
Tình tiết trong vở kịch quá quen thuộc, vở kịch này cũng lập tức người người để ý, dân chúng trong nháy mắt bắt đầu thảo luận về vở kịch.
Dân thường cớ gì mà không thể là hoàng hậu?
Thái tử nếu ngay cả chuyện đền ơn cũng không , sao có thể trở một vị minh quân?
Thái tử muốn cưới nương câm kia, suy cho cùng cũng đáng mặt quân tử.
Thái tử, nên lấy nàng ta.
Cùng lúc đó, Thái tử đi săn trong rừng, cũng gặp phải một hiện tượng lạ.
Hàng trăm con chim bay vòng quanh xe ngựa của nàng ta, vừa bay vừa hót ríu tít.
Trăm con chim hướng về phía phượng hoàng!
Vì thế ngay sau khi Thái tử hồi kinh, dân chúng đều hoan nghênh hắn ta.
Hắn ta ôm nương câm kia trong lòng, tâm trạng vô cùng vui sướng.
16.
Kế hoạch này cũng xem như khá tuyệt vời.
Lấy dân cớ, ép Bệ hạ phải lùi bước.
Một mũi tên trúng ba con chim.
Chặt đứt con đường trước mắt của Sở Hành, cũng không cho phụ thân ta đường lui, lại có thể câu kéo hiềm khích giữa Sở Hành và Bệ hạ.
Cái gì mà trăm con chim vòng quanh Phượng hoàng, cả vở kịch lòng dân kia, chẳng qua chỉ là chiêu trò đánh lừa lòng dân thôi.
Bệ hạ sẽ không nghi ngờ Sở Ngu lúc nào cũng ru rú trong phòng, chỉ cho rằng những chuyện này đều là do một tay Sở Hành ra.
Về phần Sở Hành, vui đến độ cho rằng ông trời cũng đang thành toàn cho hắn ta.
"Sao rồi?"
"Cũng ."
"Thế à?"
Tôi mỉm , sai hạ nhân đưa khối bạch ngọc kia đi.
Kèm theo một giỏ đu đủ, nhớ đặt vào đó một miếng ngọc Quỳnh Dao.
Cùng với một câu:
"Điện hạ, cứ thế mà thừa thắng xông lên thôi."
"Tạ nương, chắc chắn rồi?"
"Đương nhiên."
Đã kết đồng minh, bước đầu tiên cần sau khi sống lại, tuyệt đối không do dự.
16.
Sở Hành và Liễu Xúc suốt ngày rêu rao sự ý, Hồng Nhạn tức giận mắng mỏ bọn họ suốt ba ngày liền.
Nhưng không thấy thẹn chính là câu chửi khó nghe nhất trong lời của nàng ấy rồi.
Lúc này, trong kinh lại xuất hiện một lời đồn đãi mới.
Ai cũng đều chắc chắn, chuyện hôn sự của trưởng nữ Tạ phủ và Thái tử chắc chắn sẽ bị giải trừ.
Bạn thấy sao?