Trọng Sinh: Lật Ngược [...] – Chương 6

"Ban hôn cho hai người bọn họ!"

 

Ta cung kính quỳ trên mặt đất.

 

Trong sảnh im lặng, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

10.

 

Chưa đến tối, tin đã truyền khắp kinh thành.

 

Chuyện hứa hôn của Thái tử và Tạ phủ, xem chừng là tan tành rồi.

 

Thái tử điện hạ cầu xin nạp ân nhân cứu mạng chính thất vốn đã ồn ào huyên náo khắp nơi.

 

Đến hôm nay, trưởng nữ Tạ phủ từ trước đến nay vẫn luôn là hình mẫu của thế nữ nhà quan, cư nhiên lại ngay trong tiệc sanh thần, trước mặt quan thần, xin từ hôn.

 

Nghe , biểu cảm của Thái tử điện hạ lúc đó cực kỳ thú vị.

 

Bệ hạ thẳng thừng khiển trách nghịch tử, trực tiếp quăng một tách trà đập vào người hắn ta.

 

"Càn quấy!"

 

Ta quỳ trên mặt đất, cũng không trách một tách trà.

 

"Ai cho con tự ý loạn thế hả!"

 

Cha ta tức đến rung cả râu: "Hủy hôn, ha? Hôn nhân đại sự là chuyện trọng đại, phụ mẫu quyết định, bà mối chứng, đây là chuyện một nữ tử như con có thể nhúng tay vào sao?"

 

"Con lại còn dám chạy đến trước mặt bệ hạ càn!"

 

Sống lưng ta thẳng tắp, không hề chớp mắt.

 

"Tiên hoàng ban hôn là chuyện con muốn là bỏ?"

 

"Con lập tức tiến cung thỉnh tội cho ta, con trong lúc nhất thời nên lỡ lời."

 

"Không đi." Ta kiên quyết .

 

"Không đi? Không đi thì con muốn thế nào?"

 

"Hủy hôn."

 

"Hủy hôn, hủy hôn, hủy hôn, con thế này, trong kinh còn ai muốn cưới con!?"

 

Tôi chu môi ra: "Cái đó thì chưa chắc."

 

"Con..." - Cha ta chỉ vào người ta: "Con đây là trúng tà rồi."

 

Sau đó tức giận phất áo rời đi.

 

11.

 

Ta đúng là trúng tà rồi.

 

Nếu không phải trải qua những chuyện kia ở kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không tưởng tượng ra sẽ có ngày hôm nay.

 

Ta từ nhỏ đã dạy phải tuân theo phép tắc, chớ đến chuyện chủ hủy hôn, từ trước đến nay, nếu như có nhiều khách khứa như ở tiền sảnh, ta chắc chắn sẽ không xuất hiện.

 

Nhưng một mực tuân theo phép tắc, chưa chắc đã có kết quả tốt.

 

Tạ phủ trăm năm qua, biết tiến biết lùi.

 

Khi triều đình cần đến thì dũng hi sinh.

 

Khi triều đình an ổn trở lại thì rút lui ở ẩn.

 

Tuyệt đối trung thành với vua, cũng vì đó mà đổi lấy sự tin tưởng tuyệt đối của ngài.

 

Phụ thân của ta, huynh đệ thúc bá của ta, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn.

 

Đó là lý do kiếp trước, Sở Hành chỉ cần , họ đều không chút do dự, giao nộp binh quyền, từ bỏ chức quan.

 

Kết cục lại bị Sở Hành đánh cho trở tay không kịp.

 

Sự thật chứng minh, tận tâm tận lực giúp kẻ ngu, gọi là ngu trung.*

 

*Ngu trung: ngu trong ngu xuẩn, trung trong trung thành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...