Trọng Sinh Lần Thứ [...] – Chương 2

Chương 2

03

Từng rương sính lễ từ trong cung lần lượt khiêng vào, chất đầy cả sân.

Ta có chút ngẩn người.

Kiếp trước không hề có những thứ này.

Thái giám tuyên chỉ cất giọng vang dội đọc xong thánh chỉ, trong sân lặng như tờ, không một ai bước lên tiếp chỉ.

Ta đảo mắt quanh, muôn vẻ nhân sinh hiện rõ nơi đáy mắt.

Phụ thân giận dữ, mẫu thân lo lắng, đại ca ngỡ ngàng, tiểu đệ ngây ngô, còn Thôi Thục Nhiên thì lại mang vẻ mặt chờ xem trò hay.

Trước đây ta chưa từng để ý, thì ra nàng ta có thể mang trong lòng nhiều tâm tư và oán hận đến thế.

Nàng sống trong nhà họ Thôi từng ấy năm, cuối cùng vẫn có thể trơ mắt cả nhà bị diệt môn.

Ta bình thản bước lên tiếp lấy thánh chỉ.

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban ân.”

Từ khoảnh khắc này trở đi, ta không còn là đích trưởng nữ nhà họ Thôi, mà là Quý phi trong cung.

Ta lại quay sang với vị công công kia:

“Không biết có thể lưu lại vài người, dạy bổn cung vài điều về quy củ trong cung chăng?”

Vị công công kia đương nhiên đồng ý.

Như , phụ thân cũng không thể ép ta “lấy cái c.h.ế.t giữ thanh danh họ Thôi” nữa.

Vừa về tới nội đường, phụ thân liền tát ta một cái thật mạnh.

“Nhà họ Thôi sao lại sinh ra thứ con vô liêm sỉ như ngươi!”

Ta điềm tĩnh đáp:

“Phụ thân, kháng chỉ là tử tội.”

Ông hừ lạnh một tiếng:

“Nữ nhân thì vẫn là nữ nhân, đọc bao nhiêu sách cũng chẳng nên trò trống gì.”

Nói rồi lại giận dữ trút lên đầu mẫu thân, trách bà không biết dạy con.

Phải rồi, kiếp trước ông cũng từng y như thế.

Ta từ nhỏ ông dạy dỗ, nên sau này ông tất nhiên cũng nhận ra thơ văn sách lược mà Tạ Bằng Khanh mang đi giành danh tiếng đều là bút tích của ta.

Vậy mà người cha luôn coi trọng cốt cách thư sinh ấy, lại hoàn toàn không vì mà xem nhẹ Tạ Bằng Khanh.

Trái lại còn với ta:

“Nữ tử có học cũng chẳng thể thi thố, thế này coi như không uổng phí tài hoa của con.”

Thuở nhỏ ông thường khen ta học giỏi, cũng từng vô số lần than thở, “giá như con là nam nhi.”

Lúc ấy ta còn chẳng hiểu vì sao.

Cuối cùng, phụ thân buông một câu lạnh lùng:

“Nếu con cố chấp vào cung, từ nay đoạn tuyệt cha con.”

Đêm xuống, mẫu thân nhẹ nhàng bôi thuốc cho vết thương nơi khóe miệng ta, vừa bôi vừa không ngừng đỡ cho phụ thân.

Bà càng lo lắng cho tương lai nơi hậu cung thâm sâu, không có gia tộc chống lưng, ta sẽ ra sao.

Còn Thôi Thục Nhiên thì chỉ nghĩ đến bản thân mình.

“Tỷ tỷ mà , sau này nữ nhi trong tộc chúng ta biết phải đối mặt thế nào?”

Nàng ta sợ ta ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Thôi, ảnh hưởng đến hôn sự của các tỷ muội.

Ta chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái:

“Chẳng phải phụ thân đã rồi sao, ta không còn là nữ nhi nhà họ Thôi.”

Mẫu thân vỗ nhẹ đầu ta:

“Đừng bậy, phụ thân con chỉ nhất thời tức giận thôi.”

Nhưng ta biết, ông không phải lời trong cơn giận.

Trước khi ta lên đường, ông không cho bất cứ ai đến tiễn, để thể hiện quyết tâm đoạn tuyệt.

Thế tiểu đệ lại lén lút chạy đến.

Nhét vào tay ta một gói bánh hoa hoè.

Là mẫu thân tự tay .

Ngày thường, mỗi độ mùa hoa hoè nở, bà sẽ đưa bọn ta cùng đi hái, sau đó bánh chia đều cho các huynh muội.

Mắt đệ đệ đỏ hoe.

“Đại tỷ, mẫu thân tỷ sau này sẽ chẳng ăn nữa.”

Ta lại nhớ về kiếp thứ nhất.

Sau khi nhà họ Thôi bị diệt, phụ thân đập đầu vào tường thành tự vẫn, đại ca cũng đi theo ông.

Còn đệ đệ của ta…

Tạ Bằng Khanh đã lấy thân thể nó thành trống da người, đặt trước linh đường của ta mà gõ vang.

Chỉ vì tiểu đệ từng bất bình cho ta, từng cho rằng hắn bước lên đài cao đều là nhờ hút m.á.u từ nhà họ Thôi.

Giây phút đó, ta chỉ hận không thể hóa thành lệ quỷ, ngày đêm gặm nát da thịt của hắn và Thôi Thục Nhiên.

Kiếp trước ta đã bỏ lỡ một lần báo thù.

Nhưng kiếp này, sẽ không như thế nữa.

04

Thế cuộc sống trong cung lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ta.

Tân đế Tiêu Dục đã dành cho ta một đêm phòng hoa chúc trọn vẹn, cùng ta uống rượu hợp cẩn.

Dáng dấp hắn có phần sắc bén, lời lại mang theo vẻ dè dặt cẩn trọng.

“Thánh chỉ là do mẫu hậu tự ban sau lưng trẫm.”

“Người nghe trẫm vì chuyện thế gia mà phiền não, liền nghĩ ra cách này.”

“Người không biết gia huấn nhà họ Thôi.”

“Trẫm biết là thiệt thòi cho nàng, từ nay về sau, chúng ta đã là một nhà.”

“Hoàng hậu và Thái hậu tuy ít đọc sách, cũng chẳng mang ác ý gì.”

Thế gia luôn miệng chê hắn xuất thân thấp kém, lên ngôi không chính đáng, không hiểu văn chương, chẳng biết lễ nghi.

Thế lần đầu tiên gặp mặt, hắn lại cho ta cảm giác ấm áp mà hai kiếp trước chưa từng có.

Khi đi ngủ, hắn khẽ khàng ghé tai ta :

“Đừng sợ, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng.”

Ta chợt mơ hồ nhớ về đêm tân hôn với Tạ Bằng Khanh.

Ta cắn chặt môi dưới, tự nhủ:

“Thôi Thục Nghi, đời này ngươi nhất định phải sống cho tốt.”

Sáng hôm sau, ta phải đến thỉnh an Hoàng hậu và Thái hậu.

Tới Phượng Tảo cung, không ngờ Thái hậu cũng ở đó.

Bài trí trong cung khá mộc mạc, thậm chí có phần tùy tiện.

Hoàng hậu và Thái hậu thì trang phục lộng lẫy, ngồi ngay ngắn, thần sắc lại chẳng mấy vui vẻ.

Chỉ là đeo quá nhiều vàng bạc, thực sự không dám khen ngợi gu thẩm mỹ.

Ta hành lễ với họ, đợi hồi lâu cũng không nghe thấy ai cho phép đứng dậy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...