Trọng Sinh Làm Vợ [...] – Chương 3

Chương 3

Chu Diên Doãn siết eo tôi, mạnh mẽ ép tôi vào thành bể, bình rượu sứ xanh cộp một tiếng rơi vào nước.

Đôi môi nóng bỏng mang theo sức mạnh không thể kháng cự áp xuống, nghiền nát hết thảy lời tôi định .

Nụ hôn của ta mang theo sự xâm chiếm mãnh liệt, thoáng chốc lại có chút dịu dàng kiềm chế.

Như dã thú thu lại móng vuốt, chỉ dùng thịt mềm chạm nhẹ vào yết hầu yếu ớt nhất của con mồi.

Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, nước khẽ gợn.
Hơi nước mịt mù.

Hơi thở nóng rực của người trước mặt kề sát bên tai, nồng nhiệt mà ẩm ướt.

Tôi ngửa đầu, mặc cho ý thức dần dần tan biến trong từng đợt tiếp nóng bỏng ấy.

Như rơi vào một giấc mộng ngọt ngào mê hoặc lòng người.

5

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong một phòng khách sạn xa lạ.
Trên người chỗ nào cũng đầy vết bầm tím.

Cả người đau nhức như bị xe tải cán qua.

Tôi bật dậy, vì lưng đau nhói nên lại hít mạnh một hơi lạnh:
“Xì——”

Trên tủ đầu giường có để một bộ quần áo mới tinh và một thẻ ngân hàng.

Ồ—
Đúng là mô típ kinh điển trong mấy truyện tổng tài bá đạo.

Xem ra tối qua chắc tôi đã thành công rồi.

Tôi hí hửng cầm thẻ ngân hàng lên cất đi.
Coi như là tiền trợ cấp nuôi con mà Chu Diên Doãn cho trước .

Hơi nước trong phòng tắm mờ ảo, trên gương còn in lại mấy vết mờ mờ.

Tôi những vết hằn trên cơ thể mình, dần dần nhíu mày.

Không lẽ Chu Diên Doãn là loài chó à?

Nhưng mà, tôi nhớ kiếp trước sau khi ngủ với ta xong, rõ ràng đi đứng cũng khó khăn.
Sao lần này ngoài việc toàn thân đau nhức, chỗ đó lại chẳng có cảm giác gì?

Tôi nghi ngờ kiểm tra lại kỹ lưỡng.

Quả thực chỉ có vết bầm và dấu hôn trên da.

Chẳng lẽ do tôi uống quá nhiều nên không cảm nhận ?
Hay là lần này Chu Diên Doãn không bị bỏ thuốc nên dịu dàng hơn nhiều?

Nghĩ mãi mà vẫn không ra, tôi dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao thì mục đích cũng đã đạt .

Hê hê ——

Giờ chỉ còn đợi kết quả thôi.

Ba tuần sau.

Tôi chằm chằm vào một vạch đỏ chói trên que thử thai, lông mày nhíu chặt.

“Sao lại thế này?”

Lại bóc thêm một que thử mới.

Vẫn âm tính.

“Không thể nào——”

Tôi bực bội vò tóc, quét hết đống que thử thai vào thùng rác.

“Chu Diên Doãn! Anh có phải là không không hả?!”

Rầm——

Cái vali đã soạn sẵn cũng bị tôi tức giận đẩy ngược vào trong.

Tôi nhớ kiếp trước chỉ một lần là dính bầu mà.
Sao lần này lại không chứ?

Tôi lấy lịch ra xem, chẳng lẽ mình không trúng kỳ rụng trứng?

Đang rà soát từng nguyên nhân thì chuông cửa vang lên.

Ninh Nhạc xách một túi lớn đồ ăn vặt:
“Chị em ơi, tớ mang đồ ăn cho cậu đây!”

Nhìn ấy hí hửng chui vào nhà, ngốc nghếch mà dễ thương.

Rõ ràng là con nhà giàu chính hiệu, mà chẳng hề có chút kiểu cách nào.

Chơi với ai cũng tùy tâm.

Có lúc tôi cảm thấy Ninh Nhạc giống như em nhà bên trong con hẻm nhỏ .

Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lạnh như băng của Chu Diên Doãn.

Khó mà tưởng tượng họ lại là người cùng nhà.

Tôi nhận lấy túi đồ ăn từ tay ấy rồi phân loại:
“Cậu đi rửa tay trước đi.”

Ninh Nhạc gật đầu, lẹp xẹp lê dép vào phòng tắm.

“Ê! Đợi đã!”

Tôi chợt nhớ ra chuyện gì, đã muộn một bước.

Cô ấy vừa liếc thấy đống vỏ hộp que thử thai lộ ra trong thùng rác, đồng tử chấn :
“Hai người các cậu…”

Tôi gật đầu, xác nhận suy đoán của ấy.

“Nhưng… chưa có thai.”
Tôi uể oải nằm vật ra sofa.

“Hả?”

Tôi chán nản, khẽ đề nghị:
“Hay về bảo nhà cậu hầm ít nhung hươu cho họ cậu đi.”

Sắc mặt Ninh Nhạc càng thêm mờ mịt.

“Có khi nào…”
Tôi nặng nề tác minh họa:
“Anh ấy… không lắm.”

“Không thể nào chứ?”

Biểu cảm của Ninh Nhạc lập tức trở nên vi diệu:
“Anh ấy còn tự giác hơn cả chó ấy, ngày nào cũng tập luyện 2 tiếng không thiếu buổi nào.
Khoan đã, hôm đó hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

Tôi kể đơn giản chuyện đêm ở suối nước nóng.

Nghe xong, biểu cảm của Ninh Nhạc càng đặc sắc hơn:
“Có khi nào cậu bị tiểu thuyết lừa rồi không?”

“Hửm?”

“Hai người đều say như chết, cái kia còn nổi lên nổi xuống gì nữa?”
Cô ấy đảo mắt:
“Cậu thử nhớ lại xem, đêm đó cảm giác thế nào?”

Tôi cố gắng hồi tưởng:
“Ờ thì… hôn nhau, rồi ấy đè mình vào thành bể…”

Đến đoạn đó thì ký ức đứt đoạn.

Ninh Nhạc lộ vẻ suy tư:
“Có khi nào hai người căn bản là chưa đến bước cuối không?”

Tôi: “…”

Hình như… hợp lý thật.

Bảo sao tôi cũng chẳng có cảm giác gì.

Nhưng nhận thức này khiến tôi bốc lên một cơn tức không tên.

Chu Diên Doãn có ý gì hả?
Khinh thường tôi sao?

Tuy tôi không phải đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng đâu đến nỗi nào.

Bầu không khí mờ ám như thế, hôn đến mức tóe lửa, quần áo cũng cởi hết rồi.
Vậy mà lại không gì hết?

“Có tin tốt chứ, ấy cũng không phải hoàn toàn vô cảm với cậu, đúng không?”

Ninh Nhạc cuối cùng không nhịn :
“Không những không vứt cậu ra ngoài, còn ôm cậu về khách sạn, chu đáo chuẩn bị quần áo nữa.
Đến tớ còn không ngờ họ mình có thể dịu dàng đến .”

Nhưng tôi thì chỉ muốn có thai thôi!

“Vậy cậu tính sao tiếp?”
Cô ấy lại hỏi.

Tôi nheo mắt:
“Làm lại lần nữa!”

“Vẫn chưa chịu từ bỏ?”

Tôi kiên định:
“Tất nhiên không thể bỏ dở giữa chừng.”

“Tớ nghe tuần sau Chu Diên Doãn sẽ đi du thuyền ra biển?”
Tôi Ninh Nhạc:
“Giúp tớ kiếm vé lên tàu.”

Ninh Nhạc hít một hơi lạnh:
“Cậu không phải định…”

Tôi nở một nụ quyết liệt:
“Đã dụ dỗ không , thì chỉ còn cách cường bạo thôi.”

Lần này, tôi nhất định phải thành công mang thai con ta.

6

Du thuyền.

Buổi dạ tiệc hóa trang đang diễn ra náo nhiệt trên boong tầng thượng.

Tôi đeo một chiếc mặt nạ bạc nửa mặt, tay nâng váy len lỏi giữa đám đông.

Chiếc váy lụa màu rượu vang ôm sát cơ thể, đường cong quyến rũ hiện rõ, phần lưng chữ V khoét sâu đến tận eo, thu hút vô số ánh ngưỡng mộ.

Nhưng mục tiêu của tôi chỉ có một —— Chu Diên Doãn.

Theo thông tin Ninh Nhạc cung cấp, ta hiện đang ở phòng Tổng thống trên tầng cao nhất.

Tôi lén lút chuồn khỏi buổi tiệc, men theo lối VIP đi lên.

Vừa rẽ qua hành lang, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Tôi lập tức nghiêng người nép vào bóng tối nơi góc hành lang, nín thở.

Đó là —— Dư Thư Dao?

Cô ta lén lút đứng trước một cánh cửa, sau khi quanh liền nhanh chóng chui vào trong.

Kỳ lạ, ta sao lại ở đây?

Tôi do dự chốc lát, vẫn quyết định lo chuyện của mình trước.
Miễn là ta không cản trở kế hoạch của tôi, tôi mặc kệ ta gì.

Rón rén tới trước cửa phòng của Chu Diên Doãn, tôi hít sâu một hơi, lấy chiếc thẻ dự phòng mà Ninh Nhạc đưa từ trong túi xách ra.

Tít ——

Khóa cửa kêu lên một tiếng, mở ra.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ sát đất hắt vào.

Tôi nhẹ chân bước vào, khép cửa lại, vừa xoay người ——

Hơi thở lập tức nghẹn lại.

Chu Diên Doãn đang ngồi bên mép giường, cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ xương quai xanh cùng lồng ngực rắn chắc.

Đuôi mắt hơi đỏ, hơi thở dồn dập.

Đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm tôi, như mãnh thú đang chờ vồ mồi.

Tôi cứng đờ tại chỗ, cổ họng khô khốc.

Không ổn.

Tôi còn chưa kịp hạ thuốc mà trông Chu Diên Doãn đã như trúng chiêu rồi?

“Anh…”

Tôi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Đang vắt óc nghĩ lý do, bỗng sờ thấy chiếc mặt nạ trên mặt mình.

Trời giúp ta rồi!

Chu Diên Doãn đang mê man, lại không rõ mặt tôi, tôi còn sợ gì chứ?

Lá gan tôi lập tức lớn hẳn.

Tôi tiến lại gần một bước, đưa đầu ngón tay khẽ lướt qua yết hầu của ta.

Hết sức khiêu khích.

“Không biết tự lượng sức.”

Chu Diên Doãn bất ngờ bế ngang tôi lên, vài bước đã quăng tôi xuống giường.

Tôi kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì ta đã đè người lên, một tay khóa chặt cổ tay tôi đặt lên đỉnh đầu, tay kia thô bạo giật đứt dây váy.

Động tác vừa mạnh vừa gấp, như muốn nuốt chửng tôi .

Tim tôi đập như trống, căng thẳng muốn chết, trong lòng lại thầm mừng.

Cuối cùng cũng sắp như ý rồi!

Đêm ấy vô cùng hỗn loạn.

Chu Diên Doãn như muốn trút hết dục vọng dồn nén bao năm, khiến tôi bị ta lật qua lật lại giày vò đến kiệt sức.

Ban đầu tưởng sắp kết thúc rồi, tôi không cam lòng còn đưa chân quấn lấy .

Kết quả lại bị “hành” dữ dội hơn nữa.

Đau đến mức tôi phải cắn răng chịu đựng, chỉ mong có thể mang thai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...