18
Kiếp trước, chính là người đàn ông này, sau khi kết hôn với Lâm Uyển Thanh không lâu, đã uống rượu say và cố gắng cưỡng hiếp tôi.
Khi tôi kiên quyết từ chối và chống trả, hắn ta lại đồn đại khắp nơi rằng tôi quyến rũ hắn.
Lâm Uyển Thanh biết chuyện đã tìm đến đánh tôi, ba mẹ cũng ghê tởm và chửi tôi là đứa con đê tiện. Tôi bị họ ghét bỏ, cuối cùng chết độc vào đêm giao thừa.
Lúc này, đại tiểu thư, người cùng tôi đón sinh viên mới, tiến đến hỏi:
“Nhìn gì mà trông mặt cậu đáng sợ thế? Trông cậu như vừa gặp kẻ thù cha .”
Lâm Uyển Thanh cũng vừa hay thấy chúng tôi, liền bước đến với dáng điệu tự đắc:
“Lâm Phi Ngư, lâu rồi không gặp lại thế mà mày vẫn con chó săn cho người ta à?”
Tôi mím môi không nên lời, toàn thân lạnh ngắt. Nhưng đại tiểu thư phản ứng nhanh, nhạt: “Một thời gian không gặp, khẩu vị của cậu lại thay đổi trở nên đặc biệt như ?”
Mặt Lâm Uyển Thanh tái đi, giận dữ :
“Cậu linh tinh gì thế? Dù ấy không giàu như nhà cậu, ấy biết quan tâm người khác, không như cậu, lúc nào cũng cao ngạo và sỉ nhục người khác. Tôi và ấy là đích thực!”
Đại tiểu thư: “Ồ, chúc mừng hai người.”
Người đàn ông kia thấy chúng tôi, ánh mắt sáng lên: “Tiểu Thanh, đây là học của em sao?”
Lâm Uyển Thanh tỏ vẻ ghét bỏ: “Đừng để bề ngoài của họ đánh lừa, họ đều là những ham tiền, rất đáng ghê tởm.”
Người đàn ông gật đầu với vẻ suy nghĩ. Không lâu sau, không biết từ đâu hắn ta có thông tin liên lạc của tôi và đại tiểu thư. Hắn ta nhắn tin thẳng thừng:
“Các có muốn ở cùng tôi không? Mỗi tháng tôi sẽ cho các năm mươi ngàn.”
Đại tiểu thư lần đầu nhận tin nhắn như , cảm thấy kinh tởm, liền lập tức gọi cho trợ lý của mình.
“Công ty nhỏ bé của hắn ta cũng chẳng cần phải tiếp tục hoạt nữa, tìm cách hủy công ty đó đi.”
Tôi: “?!?”
Không phải chứ, đại tiểu thư, cậu mạnh tay chơi lớn sao?
19
Không lâu sau, công ty của lão già ghê tớm kia đối mặt với khủng hoảng sản.
Tôi cứ tưởng Lâm Uyển Thanh sẽ tìm đến tôi đòi tiền để giúp cái gọi là “ đích thực” của ta vượt qua khủng hoảng này. Dù sao, kiếp trước, ta đã xúi giục ba mẹ, không biết xấu hổ mà tìm đến tôi đòi không ít tiền.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta đã chia tay lão già đó. Sau đó, ta bắt đầu xây dựng hình tượng “con duy nhất của gia đình giàu có ở Hàng Châu” trong trường và hẹn hò với những chàng trai có gia cảnh khá giả.
Những thứ ta mặc và dùng đều là hàng hiệu. Khi tôi đang tự hỏi ta lấy tiền ở đâu ra, thì vào một buổi trưa, tôi vừa tan học và chuẩn bị đi đến nhà ăn. Đột nhiên, tôi thấy ở cổng trường có một đám đông tụ tập.
Chưa đến gần, tôi đã nghe thấy giọng chói tai của Lâm Uyển Thanh:
“Anh sản thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải là tôi sản. Những túi xách và trang sức hàng hiệu đó là tự nguyện tặng tôi, tôi chẳng việc gì phải trả lại cả!”
Tiếng hét điên cuồng của lão già vang lên:
“Nếu không phải vì , tôi sao có thể đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Giang! Cô phải bồi thường toàn bộ tổn thất của tôi, nếu không tôi sẽ chết !”
Lâm Uyển Thanh khinh bỉ : “Đồ thần kinh, không lại xem mình giờ là thứ gì. Cút ngay, nếu còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lời vừa dứt, lão già bất ngờ rút ra một con dao nhỏ và không chút do dự đâm thẳng tới.
Đám đông hét lên kinh hoàng, những người đứng xem vội vàng tản ra. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến và bắt lão già đi. Còn Lâm Uyển Thanh đưa vào bệnh viện.
20
Mấy ngày sau, ba mẹ tôi đến trường, giúp Lâm Uyển Thanh thủ tục nghỉ học.
Ngày hôm đó, họ hiếm khi đến gặp tôi với thái độ bình tĩnh như hiện tại.
Nhìn thấy tôi sống tốt như , họ kiệt quệ cả tinh thần:
“Tiểu Ngư, con đã bướng bỉnh quá lâu rồi, cũng đến lúc về nhà thôi. Chị con không hiểu chuyện, chúng ta vẫn còn có con, đừng giận dỗi nữa không?”
Tôi vẻ mệt mỏi của họ, cuối cùng chậm rãi lắc đầu từ chối. Sau đó, họ không bao giờ đến tìm tôi nữa.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Lâm Uyển Thanh, đó là khi ta bị chẩn đoán mắc ung thư cổ tử cung. Việc thai và quan hệ bừa bãi đã khiến cơ thể ta bị tàn nặng nề.
Còn tôi, lúc này đang cầm số tiền mà đại tiểu thư thưởng cho tôi suốt những năm qua, cùng với tiền tôi kiếm từ công việc bán thời gian, háo hức chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp.
Đại tiểu thư hỏi tôi: “Cậu có định học lên thạc sĩ không?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tìm một công ty việc thôi. Với số tiền tiết kiệm hiện tại, chỉ cần không kết hôn, tìm một công việc ổn định, tôi chắc chắn có thể sống rất thoải mái.”
Đại tiểu thư nhẹ: “Vừa hay, tôi cũng không định kết hôn. Nghĩ đến việc với giá trị của tôi, chỉ có thể kết hôn vì lợi ích thương mại hoặc bị đàn ông ham tiền đeo bám thì thật vô vị. Sau này chơi chán rồi, nuôi vài cậu trai trẻ không phải tốt hơn sao? Cậu tốt nghiệp xong đến việc cho tôi đi, lương tôi trả, chỉ cần cậu luôn sẵn sàng là .”
Tôi ngay lập tức vui mừng khôn xiết:
“Thật sao, đại tiểu thư?”
Cô ấy vỗ vai tôi: “Nhìn cậu kìa, tôi nuôi cậu để cho vui, lừa cậu gì?”
Tôi lập tức cúi chào: “Lão nô tuân lệnh!”
Hết
Bạn thấy sao?