8
Sau sự việc đó, Lâm Uyển Thanh đơn phương lập chúng tôi. Cô ấy không còn rủ tôi đi học hay ăn cơm chung, mà thay vào đó kết với một nhà nghèo ở phòng kế bên.
Một ngày nọ, đó biết quan hệ giữa tôi và ấy, liền thắc mắc hỏi:
“Sao cậu không đi cùng em mình?”
Lâm Uyển Thanh nghe thì nhạt, cố ý lớn để tôi có thể nghe thấy:
“Có người đã leo lên cành cao rồi không nhận chị như tôi nữa, có người chỉ biết đến tiền, tôi thì gì đây? Chẳng lẽ tôi phải hạ mình như ta sao?”
Cô nhỏ giọng : “Ơ? Không thể nào, chúng ta đều là sinh viên đại học, sao lại có chuyện như chứ…”
Cô ấy vừa xong thì đại tiểu thư mặt mày khó chịu từ ngoài bước vào:
“Môn tự chọn này thật kỳ quặc, tôi tùy tiện đăng ký một khóa về sức khỏe, tưởng là có thể nhờ người khác học hộ trực tuyến là xong, ai ngờ lại phải đến lớp, còn phải tập Bát Đoạn Cẩm, đúng là điên rồ.”
Tôi đang bài tập liền giật mình.
Quả nhiên, ngay sau đó, đại tiểu thư khoanh tay, quanh ký túc xá một vòng:
“Ai giúp tôi học hộ môn tự chọn này với? Một buổi một ngàn đồng, hình như có khoảng hai mươi buổi.”
Vừa dứt lời, tôi, người vừa bị chỉ trích cách đây không lâu, liền nhanh như chớp lao đến trước mặt ấy.
“Đại tiểu thư, để tôi, tôi thích tập Bát Đoạn Cẩm lắm, chắc chắn sẽ giúp đạt điểm tối đa.”
Đại tiểu thư thấy , mỉm : “Lại là , sao nhiệt thế.”
Trong hơn một tháng từ khi khai giảng, tôi đã giúp ấy mang cơm, điểm danh, thỉnh thoảng dọn dẹp.
Dần dần, tôi biết rõ ấy thích ăn gì, uống gì. Có những lúc dù ấy không ra, khi thấy ấy ngủ quên không đi ăn, tôi cũng tiện tay mua giúp một phần. Tất nhiên, khi đại tiểu thư đưa tiền cho tôi cũng rất sòng phẳng.
Mới hơn một tháng kể từ khi nhập học, tôi nhờ vào tiền thưởng của đại tiểu thư mà đã tích góp gần hai mươi ngàn đồng.
Lâm Uyển Thanh nghe đại tiểu thư hỏi như , nghĩ rằng ấy đang chế giễu tôi.
Cô ấy nhạt: “Người nghèo thì ý chí thấp kém, tất nhiên là phải nhiệt rồi, những người không có lòng tự trọng đều như cả.”
Trong vòng một tháng vừa qua, Lâm Uyển Thanh đã không ít lần mỉa mai đại tiểu thư. Đại tiểu thư chẳng thèm quan tâm đến ấy, quay sang hỏi tôi: “Cậu nghèo lắm sao?”
Tôi bối rối bấm ngón tay: “Cũng tạm… ổn mà…”
Đại tiểu thư: “Cậu bao nhiêu tiền sinh hoạt mỗi tháng?”
Tôi thành thật trả lời: “Hai ngàn.”
Đại tiểu thư liền nhíu mày: “Cậu sống như trong chương trình ‘Sống sót nơi hoang dã’ à?”
Tôi: “…”
Tôi đang định giải thích rằng sinh viên đại học thì chi tiêu với hai ngàn đồng là đủ rồi. Ngay giây tiếp theo, đại tiểu thư đã chuyển cho tôi mười ngàn đồng.
“Được rồi, cậu giúp tôi học hộ nhé, đây là tiền của mười buổi, khi kết thúc khóa học tôi sẽ đưa nốt phần còn lại.”
“Vâng, cảm ơn đại tiểu thư!”
Lâm Uyển Thanh thấy cảnh này, mắt đỏ ngầu, mặt thì tái nhợt. Cô ấy tức giận chỉ vào tôi, với ở phòng kế bên:
“Thấy không, cái kiểu hám tiền này, tôi mà thấy ghê tởm!”
Ai ngờ đó lại bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
“Không phải, tôi cứ tưởng chỉ là vài chục đồng thôi chứ, ấy đưa nhiều thế này, nếu mà tôi giúp ấy học hộ thì tốt biết bao.”
Lâm Uyển Thanh: “…”
9
Lâm Uyển Thanh mặt đỏ bừng, như thể vừa chịu một nỗi sỉ nhục lớn, nghiến răng một câu “Các người thật ghê tởm” rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Gần nửa đêm mà ấy vẫn chưa quay lại. Giang Hoan lo lắng cho sự an toàn của ấy, kéo tôi ra ngoài tìm.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, chúng tôi liền thấy Lâm Uyển Thanh ngồi trên ghế dài bên ngoài, bên cạnh là một chàng trai dáng người gầy gò, đeo kính.
Giang Hoan khẽ nhíu mày:
“Đó chẳng phải là La Khải, người trong khoa của chúng ta sao?”
Nghe đến cái tên này, tôi liền nhớ ra ngay.
La Khải có gia cảnh rất nghèo, thường xuyên nhận trợ cấp dành cho sinh viên nghèo ở trường. Kiếp trước, ta theo đuổi một trong trường có tính cách khép kín, gia cảnh khá giả và là người bản địa Hàng Châu, và thật sự đã khiến ấy đồng ý.
Tôi biết chuyện này là vì sau đó ấy có thai trước khi cưới, buộc phải nghỉ học để sinh con, chuyện này đã xôn xao khắp nơi. Sau đó, hai người kết hôn, và khi tham dự buổi họp lớp, ngây thơ ngày nào đã bị cuộc sống gian khổ khi ở bên La Khải cho già đi đến mười tuổi.
Tôi và Giang Hoan liếc nhau một cái rồi ăn ý cùng tiến đến gần. Lâm Uyển Thanh và La Khải đang chuyện rất say mê, không để ý đến chúng tôi.
“Cũng muốn quay lại ký túc xá lắm, cứ nghĩ đến bộ mặt của bọn họ là tôi thấy ghê tởm, tôi đã quen biết Lâm Phi Ngư bao nhiêu năm, sao lại không nhận ra ấy lại thực dụng đến , bây giờ thì không thèm nhận tôi là chị nữa rồi.”
La Khải đẩy gọng kính đồng :
“Chỉ là hám tiền thôi, bây giờ ấy có thể vì tiền mà phản bội chị của mình, sau này chắc chắn sẽ gặp quả báo, những người coi trọng vật chất quá nhiều không đáng để cậu buồn phiền.”
Lâm Uyển Thanh như tìm người đồng cảm đã mất từ lâu:
“Phải rồi, tôi cũng nghĩ thế, tôi chỉ muốn tốt cho ấy thôi, chỉ có mới hiểu tôi.”
La Khải đặt tay lên lưng ấy, mỉm dịu dàng:
“Tôi cũng từng nghĩ giống , cho đến khi gặp , tôi mới biết rằng trên đời này thật sự rất hiếm có nào thanh cao như , không giống với những tham lam kia chút nào.”
10
“Cô tham tiền nào cơ?”
Tôi lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Lâm Uyển Thanh giật mình, lập tức đứng dậy chỉ trích tôi:
“Lâm Phi Ngư, nhân cách của em càng ngày càng tệ quá rồi đấy, còn dám lén nghe chúng tôi chuyện!”
Tôi khoanh tay trước ngực: “Hai người ngồi đây trò chuyện công khai như , muốn người khác không nghe thấy cũng khó đấy.”
Nói xong, tôi quay sang La Khải:
“Cậu tán tỉnh ai thì tán, đừng gán cho chúng tôi cái mác tham tiền. Nói cho cùng cũng là do cậu không có tiền. Nếu cậu có tiền, cậu còn mong tất cả phụ nữ trên thế giới đều thích tiền nữa là.”
Nghe , mặt La Khải đỏ bừng rồi chuyển sang xanh, môi run rẩy mãi mới :
“Cậu là loại người như , nên nghĩ ai cũng giống cậu sao? Lâm Phi Ngư, tôi từng nghĩ cậu là một xinh đẹp, không ngờ bên trong lại bẩn thỉu như thế. Cậu còn không bằng một ngón chân của chị cậu.”
Tôi lạnh một tiếng.Cậu ta thì trong sạch không bẩn thỉu sao? Không bẩn thỉu thi sao kiếp trước sao lại đi tìm gia đình đơn thân khá giả để lợi dụng tiền bạc của họ?
Cậu ta chẳng qua cũng giống như Lâm Uyển Thanh, giả vờ đạo mạo, tự cho mình là cao quý mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra ý đồ của cậu ta khi điều này, lại thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Lâm Uyển Thanh dù đang tức giận, tôi chợt hiểu ra.
Dù tôi và Lâm Uyển Thanh mỗi tháng chỉ có hai ngàn đồng sinh hoạt phí.
Nhưng chúng tôi là người bản địa Hàng Châu, gia đình không phải giàu có, ít nhất cũng có hai căn nhà và một chiếc xe Mercedes nhỏ, thu nhập hàng năm của gia đình cũng khoảng hai ba trăm ngàn. Hơn nữa, nhà chỉ có hai chị em chúng tôi.
Điều này vừa khớp với điều kiện mà kiếp trước La Khải lợi dụng.
Lúc này, quản lý ký túc xá đã thúc giục đóng cửa ký túc. Tôi và Lâm Uyển Thanh trở về phòng ngủ, bước chân nối tiếp nhau.
Đêm đó, ấy và La Khải nhắn tin cho nhau đến ba giờ sáng.
Bạn thấy sao?