Trọng Sinh Làm Goá [...] – Chương 7

CHƯƠNG 7

Người dì này, lại chính là dì giúp việc từng chăm sóc gia đình chúng tôi trước đây.

Khi tôi còn là Trần Uyển Uyển, dì này đến nhà tôi, dì ấy nấu ăn rất hợp khẩu vị của tôi và mẹ.

Chỉ tiếc là, dì ấy mới đến vài tháng thì tôi đi du học, luôn nhớ mãi tay nghề của dì ấy.

Sau này nhà dì ấy có việc, nên không ở nhà tôi nữa.

Mấy tháng mẹ tôi nằm viện, thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cơm dì ấy nấu.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã gần hai năm rồi.

Dì ấy đương nhiên không biết người phụ nữ quý phái trước mặt chính là Uyển Uyển ngày xưa.

Nụ hơi gượng gạo, tay chân có vẻ luống cuống.

Nhưng tôi gần như không hỏi gì, đã quyết định nhận dì ấy.

Trợ lý còn không nhịn hỏi tôi: “Tạ tổng, có cần điều tra lý lịch không ạ?”

Tôi : “Không cần.”

Không cần, tôi rất hiểu dì ấy.

Ở một mức độ nào đó, dì Hạ đại diện cho ký ức về những bữa cơm của tôi và mẹ.

Nhìn thấy những món ăn quen thuộc dì ấy trong bếp, tôi lại nhớ đến mẹ.

11

Dì Hạ vẫn nhanh nhẹn như trước, món ăn cũng ngon như trước.

Diêu Châu liên tục gắp thức ăn cho tôi: “Mẹ, mẹ vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Tôi hết lời khen ngợi món canh bồ câu của dì Hạ, dì ấy hơi ngại ngùng.

“Không ngờ Tạ tổng thích ăn thanh đạm, trước đây Tiểu Châu bà thích ăn cay, tôi còn định đi học nấu món Tứ Xuyên.”

Tôi mỉm : “Tuổi tác cao rồi, khẩu vị cũng trở nên thanh đạm.”

Cơ thể này, dường như thực sự đã lớn tuổi.

Gần đây tôi cảm thấy hơi đuối sức, ban đêm khó ngủ, sáng sớm lại tỉnh dậy rất sớm.

Liếc thiết bị theo dõi giấc ngủ, tôi phát hiện cả đêm mình chỉ ngủ ba tiếng.

Kèm theo đó là cảm giác chóng mặt ngày càng tăng.

Chắc là do áp lực tâm lý quá lớn trong thời gian này.

Ba nhiệm vụ tôi giao cho trợ lý trước đó đã lần lượt có tiến triển.

Kết quả giám định ADN của Trần Thiệu Hoa và Trần Tư Gia đã có.

Mặc dù đã  linh cảm trước, khi thấy kết quả, tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Trần Tư Gia không phải là “kẻ ăn bám”, ta là con riêng của Trần Thiệu Hoa.

Là con riêng chỉ kém tôi vài tháng tuổi.

Hơn hai mươi năm trước, ông ta đã ngoại !

Tôi cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi.

Kẻ phản bội vợ mình, sao có thể đóng vai người chồng tốt ở nhà ?

Hơn hai mươi năm qua, trái tim ông ta sao chia hai phần, một nửa ở nhà, một nửa ở ngoài ?

Tôi thực sự không dám nghĩ kỹ.

Mặt khác, Thư Duyệt rủ tôi đi giải khuây.

Cô ấy về Diêu Châu: “Anh ta thật sự rất kỳ lạ, cứ cách ba hôm lại hẹn con ra ngoài chơi, con đều từ chối hết.”

Tôi : “Phũ phàng sao?”

Thư Duyệt : “Dì, ta vẫn còn liên lạc với Trần Tư Gia, cháu không thể ở bên người đàn ông bắt cá hai tay.”

Tôi từ từ đặt chén trà xuống: “Vẫn còn liên lạc với Trần Tư Gia? Cháu chắc chắn chứ?”

Thư Duyệt gật đầu chắc chắn: “Vâng, hai người họ rất kỳ lạ, cứ như đang đương vụng trộm, mọi người trong giới hỏi đến, hai người họ đều không còn qua lại nữa.”

Tôi liếc trợ lý.

Cô ấy hiểu ý, cúi người xuống.

Nửa tiếng sau, tôi nhận một xấp tài liệu.

Toàn bộ là thông tin qua lại của Diêu Châu và Trần Tư Gia, có cả việc ra ngoài ở khách sạn, chi tiêu xa xỉ.

Giọng của trợ lý thậm chí còn hơi run: “Tạ tổng, còn có những thứ này, là nhật ký trò chuyện.”

Cô ấy luôn bình tĩnh, lúc này lại có vẻ không dám tôi.

Vì trong nhật ký trò chuyện dày đặc, nhắc đến Tạ Uyển rất nhiều lần.

“Sao lại là công ty N chứ, nghe không có tương lai, bà già kia cố ý đúng không?”

“Anh đúng, bình thường bà ta đều giả vờ! Dù sao cũng là mẹ kế, trong lòng bà ta chắc chắn muốn nuốt hết tài sản, mới đày đến nơi khỉ ho cò gáy này!”

“Anh đừng giận, thắng lợi đã ở ngay trước mắt, phải cố gắng thêm chút nữa.”

“Em yên tâm, sẽ nhịn, đại trượng phu phải biết co biết duỗi.”

“Dì Hạ đáng tin chứ? Thuốc em đưa cho bà ta, bà ta đều đã dùng hết rồi, em còn phải nhờ người mua thêm từ Mỹ.”

“Quá đáng tin rồi. Mấy hôm nay nghe mẹ em bà ta ngủ không ngon, chắc vài tháng nữa sẽ chết, đến lúc đó, tài sản đều là của chúng ta.”

“Mong bà già kia c.h.ế.t sớm đi!”

……

Thư Duyệt nhận thấy sự khác thường của tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Dì, dì không sao chứ?”

Tôi nắm chặt nhật ký trong tay, mỉm : “Duyệt Duyệt, khi nào bố mẹ cháu rảnh, cùng nhau ăn cơm nhé?”

Thư Duyệt suy nghĩ một chút: “Hai người họ, một người lo chuyện kiện tụng, một người lo chuyện xét xử, lúc nào cũng bận rộn. Nhưng nếu là dì Tạ thì chắc lúc nào cũng rảnh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...