Trọng Sinh Làm Goá [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

6

Ngày hôm sau khi thông báo trúng thầu công bố, Diêu Châu xông vào văn phòng như một cơn gió.

Trợ lý muốn ngăn cậu ta lại không , khó xử tôi.

Tôi phẩy tay, bảo ấy ra ngoài.

“Có chuyện gì?” Tôi hỏi.

Sắc mặt cậu ta rất khó coi: “Mẹ, sao hôm qua Công ty Z lại không trúng thầu?”

Tôi thản nhiên : “Việc lựa chọn có quy trình riêng, trúng thầu hay không không phải do  mẹ quyết định.”

Diêu Châu nổi giận: “Mẹ dối! Tư Gia đã với con, Công ty Z đã trúng thầu liên tiếp 5 năm rồi, năm nay ấy và con nhau lại không trúng thầu, đây chẳng phải là khó ấy sao!”

Tôi cậu con trai trước mặt.

Ngoại hình cậu ta có thể coi là trắng trẻo, lúc này lông mày, mắt, mũi, miệng đều đang chuyển , trông có vẻ hung dữ.

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn không thuộc về tôi.

Khoảnh khắc này, tôi như thể đang cộng hưởng linh hồn với Tạ Uyển.

Tôi đang đau, đau vì đứa con trai nuôi nấng bằng tay lại trở nên như thế này.

Tôi thản nhiên : “Vậy, theo con, là mẹ cố ý khó nhỏ của con, phải không?”

Cậu ta gào lên: “Cái gì gọi là theo con thấy, chẳng phải mẹ đã rồi sao?!”

Tôi có chút thất vọng.

“Trong mắt con, mẹ là người vì tư lợi cá nhân mà can thiệp vào quy trình thương mại của công ty, phải không?”

Cậu ta sững người, rồi gào lên: “Mẹ vì muốn đối phó với Tư Gia mà không từ thủ đoạn nào, con sao tin mẹ !”

Không từ thủ đoạn.

Đứa con trai nuôi nấng hơn hai mươi năm, vì một ả trà xanh mới quen vài tháng mà đối xử với mẹ mình như .

Dì Tạ, cháu thấy đau lòng thay dì.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng trợ lý ngăn cản: “Cô ơi, chưa hẹn trước, không thể vào.”

Diêu Châu quay đầu, hét lớn: “Để ấy vào!”

Nói xong, cậu ta sải bước ra cửa, hung dữ trừng mắt trợ lý.

Trợ lý tận tâm tận trách, giang hai tay chặn Trần Tư Gia không cho vào.

Giọng Trần Tư Gia nài nỉ đáng thương, tiếng Diêu Châu gào thét phẫn nộ, lời khuyên can của trợ lý…

Ồn ào huyên náo, chẳng khác nào cái chợ.

Tôi ngồi sau bàn việc, thấy vẻ đắc ý trên mặt Trần Tư Gia.

Tôi mỉm .

Sau đó nhấn nút dưới gầm bàn.

Năm giây sau, vệ sĩ canh gác trong phòng bên cạnh xông ra, nhanh chóng và chính xác ấn Diêu Châu và Trần Tư Gia xuống đất.

Má tiểu thư cọ xát mặt sàn đá cẩm thạch, không thể đậy.

Thật hy vọng vệ sĩ nhẹ tay một chút, đừng để mũi ta bị lệch.

Dù sao cũng là phẫu thuật thẩm mỹ bằng tiền của tôi, tôi cũng thấy xót.

Trần Tư Gia hét lên: “Các người là ai! Mau thả tôi ra!”

Diêu Châu gầm lên: “Tôi là thiếu gia của tập đoàn W, các người dám vào tôi?!”

Tôi bưng chén trà tử sa, chậm rãi bước tới.

“Coi nơi này là cái gì, thật sự tưởng muốn đến là đến sao?”

Diêu Châu cố gắng ngẩng đầu tôi: “Mẹ, sao mẹ có thể như , con là con trai của mẹ mà!”

Choang——

Tôi ném chén trà xuống trước mặt cậu ta.

Nước trà b.ắ.n tung tóe.

“Con nghe cho kỹ đây! Là mẹ nuôi con, không phải con nuôi mẹ, con không có tư cách lên mặt dạy đời mẹ! Mẹ nhịn con một lần hai lần, là vì thương con, của mẹ là có giới hạn! Nếu con còn dám vì người phụ nữ này mà chạm vào giới hạn của mẹ, mẹ sẽ không khách sáo với con như nữa!”

Diêu Châu rụt cổ lại, không dám lời nào.

Trần Tư Gia thấy , khóc thút thít.

“Dì, dì chắc chắn đã hiểu lầm rồi, hôm nay cháu đến chỉ muốn rõ sự thật với dì…”

Tôi : “Rơi thêm một giọt nước mắt nữa, lập tức cút ra ngoài.”

Cô ta khựng lại, lập tức ngừng khóc: “Cháu biết dì có thành kiến với cháu, dì thích Thư Duyệt, không coi trọng cháu. Nhưng dì ơi, đích thực là vô tội, cháu A Châu, chuyện này cháu không thể kiểm soát .”

Nghe , Diêu Châu vô cùng cảm : “Tư Gia…”

Trần Tư Gia nghẹn ngào: “Dì, dì có gì cứ trút lên cháu, đừng tổn thương gia đình cháu, đừng tổn thương A Châu, cháu cầu xin dì!”

7

Diêu Châu vốn đang ủ rũ, nghe Trần Tư Gia thảm thiết như , lập tức dũng cảm lên.

“Mẹ! Hai chúng con là đích thực! Con là con trai của mẹ, không phải vật sở hữu của mẹ, mẹ không thể can thiệp con ai không ai.”

Một đôi uyên ương khổ mệnh.

Một đoạn tỏ sâu đậm.

Tôi : “Được, tôi sẽ thành toàn cho hai người.”

Tôi với trợ lý: “Liên lạc với bố mẹ ta, bảo họ đến đây.”

Trần Tư Gia sững sờ: “Dì…”

Tôi hiền từ: “Vì cháu Diêu Châu như , dì đương nhiên không thể chia rẽ uyên ương, gọi bố mẹ cháu đến, chúng ta cũng tiện bàn bạc.”

Các vệ sĩ đã lui về chỗ tối, hiện trường hỗn loạn cũng dọn dẹp sạch sẽ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...