Trọng Sinh Làm Goá [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

5

Khi tôi dẫn Thư Duyệt bước vào phòng tiệc, hội trường vốn ồn ào náo nhiệt bỗng im lặng một giây.

Ngay sau đó là tiếng reo hò nhiệt liệt hơn.

Nhiều người vội vàng tiến lại, cố gắng bắt chuyện với tôi.

Ánh mắt tôi tập trung chính xác vào ba tôi.

Trần Thiệu Hoa.

Ông ấy rạng rỡ, tươi , trò chuyện rôm rả với mọi người, nào có chút đau buồn nào vì vợ mất con mất.

Còn người đứng bên cạnh ông ấy, chính là Trần Tư Gia.

Trần Tư Gia mặc váy hai dây đính sequin, khoác tay ba tôi, ngoan ngoãn lắng nghe.

Trông giống như một nàng công chúa nhỏ cha dẫn đến giới thiệu với bè.

Nhìn thấy tôi bước vào, Trần Thiệu Hoa bỏ mặc đồng hành, sải bước tiến lại.

“Tạ tổng, không ngờ cũng đến.”

Tôi chằm chằm người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, đến mức ông ta có chút lúng túng.

Ông ta gượng gạo : “Tôi là Trần Thiệu Hoa của Công ty Z, vợ tôi là Đường Anh, là học cấp hai của …”

Muốn thấy ngừơi sang bắt quàng họ à??

Lúc bảo tôi gọi Trương Bình là “mẹ”, sao lại quên vợ cả của mình còn chưa xanh cỏ đây?

Trong mắt ông ấy, mẹ tôi chẳng qua chỉ là một công cụ sao?

Trong lòng dâng lên nỗi thất vọng nặng nề, ngón tay vô thức siết chặt, suýt chút nữa bóp nát ly thủy tinh.

Thấy tôi im lặng, Trần Thiệu Hoa có chút lúng túng.

Cuối cùng tôi cũng buộc mình phải lên tiếng: “Đường Anh đúng là học cấp hai của tôi, tôi nghe , ông đã có vợ mới rồi.”

Ông ta càng thêm gượng gạo, nếp nhăn ở khóe mắt xếp chồng lên nhau.

Tôi sang Trần Tư Gia đang ăn mặc lộng lẫy bên cạnh, mỉm : “Đây là con của vợ mới đúng không, tôi đã gặp rồi.”

Trần Thiệu Hoa như cuối cùng cũng tìm chủ đề, vội vàng : “Đúng đúng đúng, Tư Gia nhà chúng tôi quen biết với cậu con trai nhà .”

Trần Tư Gia e lệ đỏ mặt.

Tôi mỉm : “Mũi và cằm đẹp đấy.”

Nụ của Trần Tư Gia cứng đờ.

Mũi và cằm của ta đều đã qua d.a.o kéo.

Trần Thiệu Hoa, lão già thẳng thắn này không hiểu ý tứ sâu xa giữa phụ nữ, còn tưởng tôi đang khen ngợi thật lòng.

“Ngũ quan của Tư Gia giống hệt chị nó, trước đây Tạ tổng có duyên với Uyển Uyển nhà chúng tôi, chắc chắn cũng sẽ có duyên với Tư Gia.”

Cuối cùng ông ta cũng nhắc đến tôi, lại đang dọn đường cho Trần Tư Gia.

Đây chính là người cha mà tôi đã sống chung hơn hai mươi năm, mà tôi còn kỳ vọng vào ông ta.

Tôi suýt nữa bật khóc, cố gắng kìm nén nước mắt: “Trần tổng thật biết , hai đứa nó khác cha khác mẹ, ngũ quan sao có thể giống nhau .”

Biểu cảm của Trần Thiệu Hoa rất kỳ lạ, đảo mắt, vội vàng : “Đúng đúng đúng, Tạ tổng đúng, là tôi quá nhớ Uyển Uyển, ai cũng thấy giống nó.”

Xung quanh có những nhà cung cấp khác vây lại, tôi gật đầu với Trần Thiệu Hoa, định bỏ đi.

Ông ta nghiến răng, tiến lên một bước: “Tạ tổng, buổi đấu thầu chiều nay…”

Tôi quay đầu lại: “Chuyện đó họ sẽ theo quy trình, ông không cần lo lắng.”

Không cần lo lắng, Trần Thiệu Hoa, ở chỗ tôi, ông không còn cơ hội nào nữa.

Ông ta như nhận ám hiệu gì đó, lập tức mừng rỡ: “Vậy thì phiền Tạ tổng rồi.”

Sau khi Trần Thiệu Hoa rời đi, Thư Duyệt, người vẫn luôn im lặng quan sát, nhíu mày.

“Dì, dì thật sự muốn thay đổi kết quả trúng thầu sao?”

Tôi khẩy: “Sao có thể, ông ta xứng sao?”

Thư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, : “Là cháu lo lắng quá rồi.”

Tôi : “Cháu thấy hai cha con này thế nào? Nói nghe xem.”

Thư Duyệt suy nghĩ một lúc, đáp: “Cháu biết Trần Tư Gia này. Trước đây khi dì mai mối cháu với Diêu Châu, ấy lỡ tay gọi video cho cháu, kết quả lại là mặt của Trần Tư Gia, ta còn quấn khăn tắm.”

Lỡ tay.

Thú vị đấy.

Trà xanh quá.

Tôi vào mắt Thư Duyệt, chậm rãi : “Về khoản này, e là cả đời cháu cũng không bằng Trần Tư Gia đâu.”

Thư Duyệt xòa: “Không cần năng lực này cũng .”

Dừng một chút, ấy lại : “Trần tổng ta là con riêng, cháu lại cảm thấy, câu ông ấy lỡ miệng ra mới là sự thật.”

Tôi nhíu mày: “Ông ấy lỡ miệng gì?”

Thư Duyệt do dự một lúc, : “Trần tổng ngũ quan của Trần Tư Gia giống hệt chị ta, dì cho rằng đó là đang , đúng không?”

Tôi mím môi, ấy.

Cô ấy : “Liệu có khả năng, Trần Tư Gia là con riêng của ông ấy?”

Xung quanh dường như im lặng trong giây lát, tôi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Chỉ nghe thấy Thư Duyệt tiếp tục : “Ba cháu trước đây xét xử án, thấy nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý, nên cháu có trí tưởng tượng khá phong phú haha, nếu sai thì dì đừng trách nhé.”

Máu từ từ chảy về, tôi ổn định lại trái tim đang đập loạn xạ.

Nhìn Thư Duyệt: “Con ngoan, dì còn chưa kịp cảm ơn cháu, sao lại trách cháu ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...