16
Cửa văn phòng mở ra.
Trần Tư Gia và Diêu Châu vui vẻ bước vào.
Nhìn thấy cảnh cha mẹ mình đánh nhau túi bụi, Trần Tư Gia sửng sốt.
“Bố, mẹ, hai người đây là…?”
Trần Thiệu Hoa thở hổn hển: “Đừng gọi tôi là bố, tôi không có đứa con như !”
Trần Tư Gia đỡ Trương Bình dậy, ngập ngừng hỏi: “Đây là sao ?”
Trương Bình ứa nước mắt: “Mẹ đã lầm người đàn ông chó má này, hắn ta không phải người, hắn ta muốn đẩy con ra chịu tội đấy Tư Gia.”
Trần Tư Gia nhặt lên một bức ảnh, chính là hình ảnh ta và dì Hạ gặp nhau.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, cầu cứu Diêu Châu.
Còn Diêu Châu, khi nghe thấy hai chữ “chịu tội”, sắc mặt đã thay đổi.
Tôi cậu ta một cách hiền lành: “Tiểu Châu, sao sắc mặt lại kém thế? Có phải giống mẹ, cũng bị ốm rồi không?”
Diêu Châu gượng gạo che giấu: “Không có… Mẹ, họ gì mà chịu tội, có phải hiểu lầm không?”
Tôi gật đầu: “Có lẽ là mẹ hiểu lầm rồi. Tiểu Châu à, cho mẹ biết, con không có tham gia đầu độc mẹ, đúng không?”
Sắc mặt Diêu Châu hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù đã biết trước, lúc này trong lòng vẫn dâng lên nỗi đau tột cùng.
Tôi đứng dậy, cậu ta.
“Để mẹ đoán xem, Trần Tư Gia đã gì với con?”
Diêu Châu lộ vẻ khó xử.
“Cô ta có phải rằng, mẹ không phải mẹ ruột của con, chưa bao giờ có ý định để lại tài sản cho con?”
Diêu Châu cúi đầu.
“Cô ta có phải còn với con rằng, mẹ độc ác như , chi bằng sớm đưa mẹ lên Tây Thiên, để con sớm thừa kế tài sản?”
Diêu Châu quay mặt đi, không dám tôi.
Tôi lớn, đến chảy nước mắt.
Những ký ức thuộc về Tạ Uyển, lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
“Lúc mẹ mới gả cho bố con, con còn bé tí xíu. Thoáng cái, đã cao lớn thế này rồi. Bao nhiêu năm nay, trừ Trần Tư Gia này ra, mẹ có tranh cãi với con chuyện gì chưa? Bây giờ, con lại tin ta, muốn g.i.ế.c người mà con đã gọi mẹ hai mươi mấy năm?”
Trợ lý muốn , tôi ngăn lại.
Tôi tiếp tục : “Con tự hỏi mình đi, mẹ không đồng ý cho con và Trần Tư Gia ở bên nhau, rốt cuộc có sai không? Con từ một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức không dám giẫm c.h.ế.t con kiến, biến thành kẻ ác liên quan đến vụ g.i.ế.c người, là nhờ ơn ai?”
Mắt Diêu Châu đỏ hoe.
“Nói đi lại đều là lỗi của tôi?!” Trần Tư Gia đứng phắt dậy, xông đến trước mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi, “Bà cứ khinh thường tôi như sao?”
Đằng sau ta, Trương Bình lo lắng kéo tay áo ta, bị ta hất ra.
Trần Tư Gia không còn vẻ ngoài yếu đuối như trước, trừng mắt tôi, hung dữ : “Bà vẫn luôn không vừa mắt tôi đúng không? Bà vẫn luôn chờ ngày này đúng không? Bà -“
Giống như một người đàn bà chanh chua.
Tôi quay đầu, Diêu Châu, khẽ : “Đây chính là mà con chọn.”
Cậu ta hơi xấu hổ: “Tư Gia, em đừng nữa.”
Trần Tư Gia như phát điên, vẫn tiếp tục: “Bà chỉ là một bà già hơn năm mươi tuổi, nửa thân đã chôn xuống đất rồi, dựa vào cái gì mà nắm giữ tài sản của A Châu, bà đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu rồi -“
Chát –
Một tiếng giòn tan.
Diêu Châu tát Trần Tư Gia một cái.
Trần Tư Gia ôm mặt, không thể tin : “A Châu, sao lại đánh em?!”
17
Diêu Châu cũng chằm chằm vào tay mình, dường như không dám tin rằng mình vừa tát ta.
Trần Tư Gia sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, lao vào vừa đánh cậu ta vừa khóc: “Em vì ai chứ? Chẳng phải vì sao? Em không nỡ bị bà ta sai khiến, em sai sao? A Châu, trên thế giới này, chỉ có em nhất!”
Diêu Châu nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Đủ rồi, em đừng nữa.”
Trần Tư Gia : “A Châu, đừng sợ, bà ta không có chứng cứ.”
Cô ta như nắm gì đó, kích : “Tạ Uyển, bà không có chứng cứ!”
Tôi bật : “Cô những bức ảnh trên mặt đất kia đi, rồi hãy xem có chứng cứ hay không.”
Trần Tư Gia : “Phải, tôi đã gặp dì Hạ, thì sao chứ? Tôi chỉ cờ gặp bà ta, chuyện phiếm vài câu, bà dựa vào cái gì mà tôi sai khiến bà ta bỏ độc?!
Trương Bình và Trần Thiệu Hoa như nắm cọng cỏ cứu mạng, liên tục : “Đúng ! Cô không thông!”
Tôi lạnh, lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc, ném trước mặt họ.
Loại thuốc đó, rõ ràng là “thuốc đặc trị” mà Trần Tư Gia mua từ Mỹ về.
Trần Tư Gia lao đến, nhặt lọ thuốc lên, vặn vẹo điên cuồng, muốn hủy nó.
Tôi mỉm : “Cô đừng tưởng tôi ngu ngốc như nhé? Lọ thuốc thật đã bị tôi cất rồi, cứ từ từ mà chịu giày vò đi.”
Bạn thấy sao?