Trọng Sinh Ký – Chương 2

Nhưng lúc này, vì chuyện lúc đó ầm ĩ, Kính Quốc Công cảm thấy ta mất mặt gia tộc, nên đã hạ lệnh cấm túc ta.

Ta không biết gì cả, dù thế nào cũng không thể ra ngoài.

Ở Phủ Kính quốc công, ta vốn đã ở thế yếu, Thế tử và Thế tử phu nhân cưng chiều con trai út, lơ mọi hành vi ngang ngược của hắn.

Tam công tử này càng thêm ngông cuồng, mỹ nhân thay nhau hầu hạ, đủ loại nương xinh đẹp nạp vào phủ.

Có một nương hắn sủng ái, còn dám hạ nhục ta trước mặt mọi người, sau khi ta dạy dỗ ta xong, hôm sau lão Tam liền sai mẹ ruột của hắn đến lập gia quy cho ta.

Nguyên nhân Tam công tử không thích ta rất đơn giản, hắn chê ta nhạt nhẽo.

Nhà ngươi vốn đã không có chút khuôn phép nào, ngươi còn chê ta không có khuôn phép.

Trong lúc cùng đường, phu nhân của tam phòng trong phủ đã gõ cửa phòng ta.

Bà ấy cho ta biết, những ngày qua nhà ngoại ta không có tĩnh gì, Phủ Kính quốc công cũng khoanh tay đứng .

Không ai quan tâm đến cái ch...ết của muội muội.

Thấy ta tiều tụy, bà ấy lại .

“Con à, giấy không gói lửa, muội muội con bị Liễu đại nhân đá...nh ch...ết, mẹ chồng nó còn lấy chuyện này ra trò , lúc đó những người dự tiệc đều nghe thấy.”

“Nghe lời dì, chúng ta cũng phải sống tiếp, con đừng nghĩ quẩn nữa.”

“Liễu Thị Lang đang sủng ái, không ai dám đắc tội với hắn, chuyện này, mọi người đều không dám nhắc đến.”

Không ai dám đắc tội với hắn?

Đúng , hắn đã leo lên đến vị trí này, nghe lại đang Hoàng thượng tin tưởng, ai dám đắc tội với hắn?

Ai dám đắc tội với hắn?

Cha!

Đúng rồi, còn cha.

Mẹ mất sớm, là cha một mình nuôi ta và muội muội khôn lớn, vì ta và muội muội, những năm qua cha chưa từng tục huyền.

Có người khuyên cha ít nhất cũng nên nạp thiếp, để lại cho mình một đứa con, cha thậm chí còn phản bác gay gắt. Nói rằng mình đã có huynh trưởng nối dõi tông đường, bản thân không có con trai, dù thế nào cũng sẽ không để gia tộc bị tuyệt tự.

Đúng, còn cha.

Cha nhất định sẽ bất chấp tất cả, đòi lại công lý cho con quý của mình.

Ta lập tức quỳ xuống trước mặt Tam phu nhân, cầu xin bà ấy cho ta giả nha hoàn của bà, đưa ta ra ngoài.

Đây là chuyện nguy hiểm, ban đầu ta không nghĩ bà ấy sẽ đồng ý.

Nào ngờ bà ấy chỉ do dự một chút rồi đồng ý, thậm chí còn đưa cả Vấn Thanh, nha hoàn thân cận của ta, ra ngoài cùng.

Lúc đưa ta đến phủ cha, Tam phu nhân như hiểu thắc mắc của ta, ôm ta thật chặt.

Giọng bà ấy rất khẽ, ghé sát tai ta :

“A Nhan là con duy nhất của ta, cám ơn con đã vuốt mắt cho nó.”

 

2.

Để tiết kiệm thời gian và phòng ngừa bất trắc, Vấn Thanh dẫn ta đến một bức tường thấp ở góc cửa, chúng ta cùng nhau vượt qua.

Đường trong phủ ta vô cùng quen thuộc, ta và Vấn Thanh lập tức đi thẳng đến thư phòng của cha.

Vì ta và muội muội đều đã xuất giá, cha thường dùng bữa xong sẽ một mình trở về thư phòng.

Đây là điều lão bộc hầu hạ cha đã lâu với chúng ta trong một lần chúng ta về nhà.

Nhưng chưa kịp đến thư phòng, đã nghe thấy tiếng lớn từ phía chính sảnh, có không ít người hầu đang lui tới ở đó.

Vấn Thanh lập tức túm lấy một đứng ở cuối hàng, trông không có gì nổi bật để hỏi chuyện.

"Chúng tôi đang chuẩn bị đưa cơm đến chính sảnh, không có khách nào, chủ nhân, phu nhân và thiếu gia đang dùng bữa."

Vấn Thanh và ta nhau, để tránh đá...nh rắn cỏ, không hỏi thêm nữa.

Phu nhân nào, thiếu gia nào?

Từ khi nào trong nhà này lại có những người này?

Mẹ mất rồi, hơn mười năm nay, trong nhà này không có phu nhân, không có thiếu gia nào cả.

Lúc đó ta còn ôm một tia hy vọng.

Nhưng khi ta xông vào chính sảnh, thấy bọn họ chuyện vui vẻ như một gia đình,

Ta gần như không thể kìm nén nước mắt.

Muội muội ch...ết thảm, người cha thương chúng ta lại vui vẻ hòa thuận với người phụ nữ khác.

Miệng không có con trai nối dõi cũng không sao, kỳ thực đã sớm có con riêng ở ngoài rồi.

Cho nên mới không sợ.

Cha bị ta đột ngột xông vào cho kinh hãi, ông ta đứng trước mặt người phụ nữ đó quát ta:

"Hỗn láo, quy củ con học đâu hết rồi?"

Vấn Thanh đỡ ta thật chặt, sợ ta kích ngã xuống.

Ta hít một hơi thật sâu, hỏi ngược lại ông ta:

"Hai người bọn họ là ai? Phu nhân, thiếu gia gì đó, cha khi nào thì tục huyền với mẹ, các con thậm chí còn chưa uống rượu mừng. Còn thiếu gia nữa, không phải con sinh ra ở Nhị môn, còn chưa biết có phải con của người hay không—"

Ông ta tức đến mặt đỏ tía tai, giáng một cái tát vào mặt ta.

Nhưng ta không cảm thấy đau chút nào.

"Con ruột của người còn chưa chôn cất, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người đang cái gì ? Hả? Người đang cái gì ?"

Ta không nên đến tìm ông ta.

Chuyện này cả thành đều biết, đã lâu như rồi mà không có tĩnh gì, ta lẽ ra nên biết ông ta sẽ không ra tay.

"Đại tiểu thư đừng nóng giận như ," người phụ nữ kia lên tiếng.

"Nhị tiểu thư ra đi không may mắn, chẳng lẽ ngài không biết sao?"

"Chỉ là Liễu thị lang này đang thánh thượng sủng ái, ngay cả thánh thượng cũng nhắm mắt ngơ, lão gia có thể chứ."

Ta cha, từ nãy đến giờ vẫn để mặc cho người phụ nữ kia , ông ta ngẩng đầu không , rõ ràng là ngầm đồng ý với cách này.

Đúng , cha ta, vợ trẻ con thơ trong tay, sao có thể nhớ đến con ch...ết thảm chứ.

Ta nhất thời không chịu nổi, ngất đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...