QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Cô ta lảo đảo lùi lại, những người khi nãy còn tán dương ta giờ như gặp dịch bệnh, thi nhau tránh xa.
Đúng lúc đó, một nhóm người mặc đồng phục nghiêm chỉnh bước tới.
Người phụ nữ dẫn đầu có mái tóc ngắn gọn gàng, đến khi tôi nhận ra bà là ai, nước mắt tôi đã lã chã tuôn rơi.
“Mẹ!”
Tôi nhào vào lòng mẹ, tất cả những tủi nhục của kiếp trước bỗng ào ạt vỡ òa.
“Tiểu Duyệt, mẹ đến muộn rồi! Mẹ sẽ không để con phải chịu ấm ức thêm một lần nào nữa!”
“Chúng tôi là Tổ điều tra đặc biệt về an toàn thi cử của Bộ Giáo dục. Có người tố cáo lớp 12-2 liên quan đến gian lận và lộ đề thi đại học. Mời các em về để phối hợp điều tra.”
Một nhân viên mặc đồng phục đưa thẻ công tác ra, không khí lập tức trở nên im phăng phắc.
Tôi sang mẹ, bà nhẹ gật đầu, trong mắt ánh lên một tia cảm mà tôi không thể đọc .
“Vì lòng tham cá nhân mà chà đạp lên giới hạn công bằng của kỳ thi đại học — các em có từng nghĩ đến hậu quả không?”
“Nếu bị bắt quả tang gian lận, nhẹ thì bị hủy kết quả, nặng thì sẽ bị xử lý theo pháp luật. Bây giờ là cơ hội cuối cùng, các em điểm cao là nhờ đâu, đáp án đến tay bằng cách nào — tốt nhất nên thành thật khai báo!”
Hiệu trưởng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp nặng nề:
“Là ai xúi giục các em? Tôi không tin cả lớp đều không biết đúng sai!”
Cả lớp lập tức rối loạn.
“Không liên quan gì đến em! Em chỉ 680 điểm, là thực lực thật mà! Không thể hủy kết quả của em !”
“Vì kỳ thi đại học, nhà em đã vét sạch tài sản! Mẹ em chỉ muốn em vào đại học loại một, thầy ơi, xin hãy giúp em với!”
“Bố em nếu em không đỗ đại học thì phải ra công trường khuân vác, em không muốn đi ! Em muốn tiếp tục học!”
Giáo viên chủ nhiệm tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng:
“Còn không chịu ! Không thì tất cả phải ngồi tù!”
“Em khai! Em khai hết!”
Lục Tề cắn răng, đẩy mạnh học phía trước rồi hét lên:
“Chúng em điểm cao… đều là nhờ Hách Điềm Điềm!”
7
“Hách Điềm Điềm ta có đáp án thi đại học, còn ám chỉ chỉ cần đưa tiền là có thể vào đại học loại 1. Ban đầu em không tin, sau khi thi xong môn Ngữ văn, em phát hiện ta đúng là trúng hết!”
Lục Tề đảo tròn mắt, trên mặt nở nụ lấy lòng.
“Thầy ơi, em chỉ mua đáp án môn tiếng Anh thôi, có thể xem như em thành thật khai báo, thầy giữ lại điểm các môn khác giúp em không ạ?”
Hách Điềm Điềm trợn trừng mắt không thể tin nổi:
“Lục Tề, đồ khốn nạn!”
“Hồi đó ai là người muốn học cùng trường với tôi? Ai là người van xin tôi đưa đề cho? Ai là người cam tâm nguyện chó của tôi?!”
Cô ta như phát điên, lao về phía Lục Tề bị người trong tổ điều tra giữ chặt từ phía sau.
Đến tôi cũng không ngờ — Lục Tề, kẻ trung thành nhất với ta, lại là người đầu tiên phản bội.
Nhưng có người mở miệng rồi, những người còn lại cũng bắt đầu lên tiếng.
“Mẹ tôi đưa 200 nghìn, mua đáp án của ba môn.”
“Nhà tôi tặng cho Hách Điềm Điềm một chiếc ô tô…”
“Tôi… bố tôi đồng ý sắp xếp công việc cho mẹ ta.”
Từng lời thú nhận như nhát dao đâm thẳng vào hình tượng sụp đổ của Hách Điềm Điềm.
Nhưng ta lại bật điên dại.
“Một lũ vô dụng! Tôi không nên thương các người! Không có tôi thì đời này các người cũng chẳng bao giờ thi điểm cao thế này đâu!”
“Không cho tôi sống yên thì tôi kéo theo tất cả chết chung! Từng đứa, đứa nào cũng đừng mong chạy thoát!”
Cổ ta nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu, gằn giọng gào lên:
“Hứa Thế Phân, mày có biết không? Tao từng thấy bố mày lén lút hẹn hò với chủ nhiệm nhiều lần!”
“Còn mày, Cao Dương Dương! Mày giả rich kid à? Biệt thự nhà mày là đấy, ai cũng biết rõ cả! Triệu Tiểu Lâm, Hứa Thiên đâu có tỏ với mày, là tao bịa ra đấy!”
“Câm miệng! Dám bôi nhọ bố tao, tao đánh chết mày!”
“Đánh chết nó đi! Tất cả là tại nó bọn mình!”
Cả lớp lập tức bùng nổ, nhào tới đá Hách Điềm Điềm túi bụi.
Tới mức áo quần ta rách tả tơi, mặt mũi bầm tím, bảo vệ trường học phải vội chạy đến kéo bọn họ ra.
Hách Điềm Điềm bị còng tay, khi sắp bị dẫn đi, một phóng viên bất ngờ hỏi:
“Cô lấy đáp án thi đại học từ đâu ?”
Cô ta sững người vài giây, sau đó trừng mắt tôi.
“Giang Thư Duyệt! Là Giang Thư Duyệt đưa cho tôi!”
“Cô ta trọng sinh rồi! Cô ta cố cho tôi biết đáp án, là để trả thù tôi! Là ta tôi, tôi bị oan!”
Tôi biết Hách Điềm Điềm rất thích đọc tiểu thuyết, không ngờ ta lại đoán trúng bí mật của tôi.
Trước ánh mắt ngờ vực của mọi người, tim tôi đập thình thịch, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
Mẹ vội kéo tôi vào lòng, che chở cho tôi.
“Con à, con bé này bị điên rồi! Phạm lỗi mà không chịu nhận, còn vớ vẩn chuyện trọng sinh báo thù nữa — chắc đọc tiểu thuyết mạng đến lú lẫn rồi!”
“Không, nhất định ta đã trọng sinh! Nếu không thì sao có thể biết đáp án chính xác đến , nhất định là như thế!”
Hách Điềm Điềm gào rú điên loạn, tất cả mọi người đều ta như một kẻ mất trí — không ai tin lời ta.
Bạn thấy sao?