Trọng Sinh: Hoán Đổi [...] – Chương 3

3

11.

Tròn 20 năm, tôi và Lâm Vi Đồng cuối cùng cũng gặp lại nhau.

Hôm nay Lâm Vi Đồng đặc biệt mặc một chiếc váy trắng nhỏ, còn gội đầu, so với bộ dạng tóc tai bù xù hôm qua thì cũng tạm .

Nhưng ta không biết rằng, váy trắng chỉ càng ta trông đen hơn, như vừa mới đi đào than về.

Tóc thì vàng úa, khô xơ, là biết thiếu dinh dưỡng.

Trông giống hệt một bà thím trung niên lén mặc đồ của con .

Má Lâm ôm lấy ta, sờ chỗ này chỗ kia: “Con , con thật sự đã trở về rồi sao? Những năm qua mẹ tìm con khổ lắm…”

Lâm Vi Đồng không tự nhiên mà vặn vẹo người, như thể không thích sự đụng chạm của má Lâm.

Tôi không bỏ lỡ ánh mắt chán ghét vụt qua trong mắt ta.

Cô ta mà lại chán ghét chính mẹ ruột của mình chỉ vì bà là một bảo mẫu?

Dù đang nằm trong vòng tay má Lâm, ánh mắt ta lại kích về phía bố mẹ tôi.

Hốc mắt ta đỏ hoe, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên khuôn mặt.

“Tròn 20 năm, cuối cùng con cũng trở về rồi…”

“Bố, mẹ, em trai, con nhớ mọi người lắm…”

Má Lâm còn tưởng mình nghe nhầm: “Nhà mình gì có em trai?”

12.

Tôi đứng ở không xa, lạnh lùng Lâm Vi Đồng.

Làn da của Lâm Vi Đồng chảy xệ, sắc mặt xám xịt, như thể đã bị rút cạn sinh khí.

Kiếp trước khi tôi chạy ra khỏi núi, đã bỏ lại tám đứa con ở trong núi.

Không biết kiếp này, Lâm Vi Đồng có sinh tám đứa nữa không?

Chắc là có rồi, nếu không thì sao lại thành ra thế này—rõ ràng chỉ nên là hơn 20 tuổi, mà lại già như phụ nữ ngoài 40.

Khi thấy bóng dáng tôi, ánh mắt của Lâm Vi Đồng lập tức trở nên độc ác, sắc mặt u ám.

Ánh đầy ghen tị, không cam lòng, và đầy ác ý.

Như thể tôi đã cướp mất tất cả những gì vốn dĩ thuộc về ta.

Tôi bật khẽ thành tiếng, mới thế mà đã thấy uất ức rồi sao?

Tôi nhớ lại cái ngày kiếp trước tôi đón về nhà, chẳng có ai trong nhà chào đón tôi, cứ như thể tôi là người xa lạ.

Hai người em trai sinh đôi của tôi, Nhất Tinh và Nhất Kỳ như hai hiệp sĩ, đứng hai bên Lâm Vi Đồng, mỗi người khoác lấy một cánh tay ta.

“Bố mẹ, đã xét nghiệm ADN chưa? Bà già này thật sự là chị bọn con à?”

Tôi còn chưa kịp ăn miếng cơm nào đã bị ép lôi đến bệnh viện xét nghiệm.

Sau khi có kết quả, thái độ của họ lại càng tồi tệ hơn, ánh mắt chỉ toàn là chán ghét.

“Có loại chị như , thật mất mặt!”

“Dẫn ra ngoài chỉ xấu hổ thêm thôi, sao mà so với chị Vi Đồng chứ? Nói thật lòng, con nghi là năm đó chắc đã bị ôm nhầm, chị Vi Đồng mới là con ruột của bố mẹ đấy.”

Hai đứa nó từ trên cao xuống quét mắt đánh giá tôi, ánh mắt như đang thấy rác rưởi.

Lâm Vi Đồng mặc chiếc váy trắng nhỏ xinh, nhiệt đến khoác tay tôi:

“Chị , chào mừng về nhà~”

Ở chỗ không ai thấy, móng tay ta đ.â.m mạnh vào tay tôi.

Tôi đau quá, theo phản xạ liền đẩy ta ra.

“A—!”

Con trà xanh lập tức rưng rưng nước mắt, giả vờ ngã xuống: “Không sao đâu, chắc chị mới về nhà nên căng thẳng quá, chưa quen…”

Thấy “trà xanh bảo bối” của họ ngã, hai em trai sinh đôi của tôi mỗi người giữ lấy một tay tôi, rồi xách tôi ném thẳng ra ngoài biệt thự.

Hôm đó là mùa đông, tôi nhớ mình đã bị đông lạnh suốt ba ngày ba đêm, đến khi bất tỉnh mới đưa vào lại.

Bố mẹ tôi mặt không đổi sắc, hoàn toàn không ngăn cản.

Lúc tôi đưa vào, cả nhà đang vui vẻ ngồi ăn cơm ở bàn ăn.

Khó khăn lắm mới trở về nhà, mà tôi lại cảm thấy như đang ở trong địa ngục.

13.

Kiếp trước, Lâm Vi Đồng toàn thân đều mặc đồ cao cấp, làn da chăm sóc trắng trẻo, mịn màng, dáng người thì tuyệt đẹp.

Còn bây giờ, Lâm Vi Đồng vì lao lực quá độ nên thân hình phát phì, trông như đã chịu khổ cả nửa đời người, chẳng còn chút dáng vẻ nào của tiểu thư con nhà giàu năm xưa.

Rất nhanh sau đó, ta thấy Nhất Tinh và Nhất Kỳ đang đứng cạnh tôi, ánh mắt sáng lên, muốn tiếp tục dùng chiêu trò kiếp trước để tiếp cận các em trai tôi.

Lâm Vi Đồng mặc chiếc váy trắng phối hợp kỹ lưỡng, nhảy chân sáo đến bên cạnh họ, giả vờ ngoan ngoãn hiền lành như một đóa sen trắng, giọng ngọt ngào đến mức chói tai.

“Nhất Tinh, Nhất Kỳ, chào hai em nhé~ Sau này sống chung với nhau rồi, hai em cứ coi chị như chị ruột là ~”

“Rất mong giúp đỡ nhé~”

Nói xong, Lâm Vi Đồng còn tinh nghịch nháy mắt, người hơi nghiêng tới trước, để lộ một mảng da.

Chắc ta đã quên mất dáng vẻ hiện tại của mình, thân hình phát phì, làn da nhờn và sần sùi, tay thì đầy vết chai.

Bạn thử tưởng tượng xem, một bà hơn bốn mươi tuổi ra vẻ nũng nịu với thì trông sẽ như thế nào?

Trên mặt Nhất Tinh và Nhất Kỳ đồng loạt hiện lên vẻ ghê tởm, sợ hãi lùi ngay ba bước.

Nhất Tinh thậm chí còn nôn ra ngay tại chỗ.

“Cái gì , bà là ai thế?!”

Gương mặt Lâm Vi Đồng lập tức biến sắc: “Bà… bà ? Chị là chị của hai em mà!”

Chiều cao hiện tại của Lâm Vi Đồng thấp hơn hẳn so với kiếp trước, cộng thêm thân hình phì nộn và làn da đen sạm, từ xa lại chẳng khác gì một quả bóng.

Ngay cả má Lâm trông còn giống con hơn ta.

Tôi Lâm Vi Đồng với vẻ đầy tán thưởng sống còn tốt hơn tôi ở kiếp trước nhiều, hồi đó tôi đói đến nỗi không còn một tí mỡ nào, ít ra ta còn ăn đến phát phì.

Nhất Tinh tức đến phát điên: “Bà tránh xa tôi ra đi! Ai là em trai của bà chứ, tôi có chị của mình rồi, cái thể loại ma quỷ quái gì cũng muốn dính vào, đầu óc có vấn đề à?”

Nhất Kỳ thì mặt lạnh lùng và ghét bỏ: “Nhìn rõ lại thân phận của mình đi, chỉ là con của bảo mẫu thôi. Còn nữa, không ở cùng nhà với bọn tôi, ở căn phòng cho bảo mẫu ở tòa bên cạnh.”

Nhà chúng tôi đối đãi rất tốt với bảo mẫu, ở cũng là biệt thự, chỉ có điều là biệt thự nhỏ hơn một chút mà thôi.

Nói xong, Nhất Tinh và Nhất Kỳ liền đứng sát hai bên tôi như hai chó con: “Chúng tôi chỉ có duy nhất chị Yên La là chị !”

Gương mặt Lâm Vi Đồng đơ lại, ánh mắt tôi càng thêm độc ác.

Cô ta lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng là em trai của mình, chúng phải thương mình đến c.h.ế.t mới đúng…”

“Đúng rồi, bây giờ chẳng qua là chưa thân, chỉ là bị con tiện nhân kia che mắt thôi, sau này mình sẽ từ từ cải tạo lại Nhất Tinh và Nhất Kỳ…”

Tai tôi thính, nghe mấy lời đó suýt nữa không nhịn mà bật thành tiếng.

Thấy tôi nhạo mình, vẻ mặt Lâm Vi Đồng trở nên âm hiểm, không biết nghĩ gì mà lại bước lên một bước, tiến về phía tôi.

Cô ta lại giở chiêu cũ như kiếp trước, tôi thuận thế đẩy một cái.

Lần này Lâm Vi Đồng không còn giả vờ ngã nữa, mà là ngã thật sự, ngã mạnh xuống đất, tôi còn nghe thấy tiếng “rắc” như xương bị gãy.

Kiếp trước ta giả vờ ngã, kiếp này thì tôi đẩy thật.

Gương mặt Lâm Vi Đồng méo mó trong một khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng chuyển sang vẻ đáng thương: “Chị… em chỉ muốn chào hỏi thôi mà, sao chị lại đẩy em…”

Chỉ tiếc là không ai quan tâm đến màn diễn kịch của ta, bố mẹ, Nhất Tinh, Nhất Kỳ, thậm chí cả má Lâm, tất cả đều vây quanh tôi.

“Yên La, con không bị thương chứ? Con ổn chứ?”

“Con ăn mày ghê tởm kia dám chạm vào chị sao! Chị à, lát nữa em sẽ lấy khăn lau giúp chị!”

“Tiểu thư, có bị hoảng sợ không?”

Lâm Vi Đồng ngồi đờ đẫn trên nền đất lạnh ngắt, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

Rõ ràng là ta mới là người bị thương mà? Ít nhất cũng nên đến xem hình ta thế nào chứ? Mấy người này có bị điên không !

Nhất Tinh và Nhất Kỳ mặt mày u ám bước đến gần chỗ Lâm Vi Đồng.

Ánh sáng bất ngờ lóe lên trong mắt Lâm Vi Đồng rồi vụt tắt, ta lại bắt đầu diễn bộ dạng đáng thương, ra vẻ là nạn nhân vô tội.

“Cảm ơn, chị không sao, chỉ là…”

Tiếc là ta còn chưa hết câu thì đã bị cắt ngang.

Nhất Tinh nhai bã kẹo cao su trong miệng, “tạch” một tiếng nhổ thẳng lên mặt ta.

“Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt, dám vu khống chị tôi? Ông đây cho biết tay!”

Dứt lời, Nhất Tinh đạp mạnh một cú vào bụng ta, đá thẳng ta bay tới bên cửa.

Nhất Kỳ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Đã thích giả bộ đáng thương thì giả bộ cho tới đi.”

Nhất Tinh và Nhất Kỳ tiến lên, mỗi người nắm một bên tay Lâm Vi Đồng kéo lê đi, rồi vứt thẳng ta ra ngoài hàng rào của trang viên.

“Không mà, các người phải tin tôi, thật sự là ta đẩy tôi mà?!”

“Tôi không dối!”

Không ngờ ngay cả mẹ ruột của ta – má Lâm – cũng ta với ánh mắt giận dữ: “Không vu khống tiểu thư! Tiểu thư tốt bụng như , còn đặc biệt chuẩn bị phòng riêng để đón con về, mà con lại dám bịa chuyện bôi nhọ ấy trước mặt mọi người!”

Bố mẹ tôi còn lắc đầu: “Vốn định nể mặt má Lâm mà chăm sóc cho nó đàng hoàng, không ngờ lại là đứa không biết điều như .”

Tôi Lâm Vi Đồng bị kéo lê trên mặt đất, mỉm dịu dàng, rồi dùng khẩu hình không tiếng với ta: “Tôi cố ý đẩy đó ——————”

Mắt Lâm Vi Đồng lập tức trợn to: “Mọi người đi, Tống Yên La thừa nhận là ta đã đẩy tôi mà!”

Nhất Tinh lập tức dán miếng bã kẹo cao su lên miệng ta: “Lại dối nữa, ghê tởm thật!”

Lâm Vi Đồng bị ném thẳng ra ngoài, chiếc váy trắng tinh của ta dính đầy vết bẩn trên mặt đất.

Cô ta nắm chặt hàng rào, ánh mắt tôi đầy căm hận.

“Tôi biết rồi… Cô cũng sống lại đúng không?!”

“Bảo sao lúc trước không cứu tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...