Trọng Sinh: Hoán Đổi [...] – Chương 2

2

6.

Sau khi nuôi hai đứa em trai thành phế vật, tôi trở thành đứa con bố mẹ thương nhất.

Sau khi trọng sinh, tôi như “buff hack” .

Hai đứa em trai cứ ầm ĩ đòi không học mấy môn thương mại hay tài chính, thì tôi học thay.

Chúng không muốn học cưỡi ngựa hay đấu kiếm, tôi cũng đi học, mà còn học giỏi hơn chúng nhiều.

Tôi học quá nhanh, quá giỏi, đến mức giáo viên dạy tôi cứ thay hết lớp này đến lớp khác, dần dần đều là những nhân vật tầm cỡ hơn đến chỉ dạy.

Ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi tôi.

Thành tích học tập thì lần nào cũng đứng nhất toàn trường, chưa bao giờ rơi xuống hạng hai.

Lời khen ngợi về tôi tới tấp kéo đến, bố mẹ tôi tâng bốc đến mức lâng lâng.

Ngoài học chính, thời gian rảnh tôi còn tham gia đủ loại lớp học thêm.

Đấu kiếm, cưỡi ngựa, piano, múa ba-lê… những môn mà người thừa kế cần học, tôi không bỏ sót bất kỳ cái nào.

Dần dần, bố mẹ dồn toàn bộ tâm huyết vào việc bồi dưỡng tôi, giao hẳn việc dạy dỗ hai đứa em trai cho tôi phụ trách, tôi mỉm nhận lời.

Rơi vào tay tôi rồi, chúng còn trốn đi đâu nữa?

7.

À đúng rồi, còn về vị hôn phu của tôi nữa—tôi không hề cố lấy lòng ta như cách Lâm Vi Đồng từng , ngược lại còn cố ý tỏ ra lạnh nhạt.

Với tất cả mọi người trong trường, tôi đều nhẹ nhàng dịu dàng, luôn nở nụ thân thiện.

Chỉ riêng với vị hôn phu đó, tôi chưa từng nở một nụ .

Nhưng ta lại mê mẩn kiểu này, tôi càng lạnh nhạt, ta lại càng tôi, đến điên cuồng, còn mãnh liệt hơn cả khi Lâm Vi Đồng trước kia.

Con người mà, vốn dĩ là như thế, cái gì không có mới là thứ tốt nhất.

Kiếp trước, tôi là con ch.ó trung thành chạy theo ta, là người luôn đuổi theo bóng lưng ta, để rồi bị ta ghét bỏ.

Vì muốn củng cố vị trí con nuôi cho Lâm Vi Đồng, ta không từ thủ đoạn thao túng tôi, tẩy não tôi.

Khiến tôi phải từ bỏ mọi thứ trong gia đình mình, bảo tôi không xứng đáng, tôi chỉ là một con nhỏ quê mùa.

Người như tôi mà còn mơ tưởng đến ta, thật khiến ta ghê tởm.

Thế kiếp trước tôi chẳng hiểu gì cả, rõ ràng người đính hôn với ta là tôi cơ mà.

Tôi theo đuổi vị hôn phu của mình, sai ở đâu?

Chỉ vì tôi ta khiến ta cảm thấy ghê tởm, chỉ vì Lâm Vi Đồng không vui, mà ta lại đi sai người đến… nhục tôi sao?

8.

Hôm đó tôi đang xem TV trong phòng khách, bản tin đang đưa tin về việc giải cứu phụ nữ và trẻ em bị buôn bán.

Tôi nheo mắt địa chỉ phía dưới màn hình, đúng là khu vực thị trấn Đồng La, làng Đại Loan.

Với sự lanh lợi ma mãnh của Lâm Vi Đồng, rất có thể ta đã nhân cơ hội mà trốn thoát ra ngoài.

tôi quay sang với mẹ: “Mẹ, con muốn sang Harvard Business School học, chúng ta chuyển đến Mỹ sống đi.”

Ban đầu bố mẹ tôi có chút do dự, công ty của họ đều ở trong nước, giờ chuyển ra nước ngoài sống, họ sợ không quen.

Tôi mỉm : “Con cũng có thể tiện thể mở rộng kinh doanh của công ty nhà mình ở Mỹ.”

Năng lực kinh doanh của tôi từ lâu đã mọi người công nhận, nghe tôi , mắt bố mẹ liền sáng rực, lập tức đồng ý.

Hai đứa em trai của tôi cũng , tôi đi đâu, chúng chắc chắn theo đến đó.

Một tuần sau, thủ tục hoàn tất, cả gia đình tôi đã chuyển sang Mỹ sinh sống.

Sợ tôi không quen đồ ăn, mẹ của Lâm Vi Đồng cũng lo lắng đi theo.

Trước khi đi, mẹ tôi hỏi tôi có muốn bán căn biệt thự cũ này không.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, nơi này có quá nhiều kỷ niệm, con không nỡ.”

Bố mẹ và các em tôi nhau , nghĩ rằng tôi đang đến những ký ức đẹp đẽ lớn lên cùng họ.

Nhưng thật ra, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những tủi nhục, đau khổ và sự ghét bỏ mà kiếp trước tôi đã phải chịu đựng.

Điều quan trọng nhất là, nếu sau này Lâm Vi Đồng trốn thoát ra ngoài, không tìm đường về nhà thì sao?

Tôi vẫn luôn mong chờ ngày ta quay trở lại.

Nếu Lâm Vi Đồng có thể nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước, thì càng tốt hơn.

Cô ta sẽ tận mắt chứng kiến bố mẹ nuôi từng nâng niu như bảo vật, những người em trai luôn nghe lời , và cả vị hôn phu mà tốn bao công sức để có , đều đứng về phía tôi.

Còn năm năm nữa, Lâm Vi Đồng.

9.

Năm năm sau.

Tôi đã lấy bằng đại học và thạc sĩ của Harvard, đồng thời mở rộng việc kinh doanh tại Mỹ lên gấp mười lần so với trước.

Sau khi bàn giao mọi thứ xong xuôi, tôi đưa bố mẹ trở về nước.

Tôi lại quay về căn biệt thự quen thuộc ấy.

Trên đường lái xe về nhà, bất ngờ có một người phụ nữ tóc tai rối bù lao ra giữa đường, khiến tài xế hoảng sợ phải phanh gấp.

Hai em trai song sinh của tôi – Nhất Tinh và Nhất Kỳ, vội vàng chắn trước bảo vệ tôi, đồng thanh hỏi:

“Chị, chị không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không sao, hai đứa mau xuống xem đi, hình như đụng phải người rồi.”

Sau khi xác nhận tôi thật sự không bị gì, Nhất Tinh và Nhất Kỳ mới mặt mày u ám bước xuống xe.

Người phụ nữ điên kia, vừa thấy hai em trai tôi, khuôn mặt lập tức rạng rỡ mừng rỡ.

“Nhất Tinh, Nhất Kỳ?! Là chị đây, chị là Vi Đồng mà! Chị của hai đứa đây!”

Nhất Tinh và Nhất Kỳ nhau, trên mặt đều là vẻ ghét bỏ và khó hiểu giống hệt nhau:

“Đâu ra bà điên này? Biến đi cho khuất mắt!”

Lâm Vi Đồng nở nụ lấy lòng, lẩm bẩm: “À đúng rồi, chắc hai đứa quên chị rồi, không sao, chị sẽ từ từ giúp hai đứa nhớ lại.”

Nhất Tinh và Nhất Kỳ trợn mắt đầy bất lực, như thể thực sự gặp phải người có vấn đề thần kinh.

“Bảo vệ, mau đuổi người này đi.”

Bảo vệ bước lên, mỗi người giữ một bên tay của Lâm Vi Đồng.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của các người ra! Đừng chạm vào tôi! Nhất Tinh, Nhất Kỳ, chị thật sự là chị của hai đứa mà, tin chị đi! Aaaaaa———”

Nhất Tinh và Nhất Kỳ không hề ngoảnh lại, gương mặt đầy chán ghét chui vào xe, tựa đầu lên vai tôi nũng.

“Chị à, may mà chị không xuống xe, người phụ nữ dưới đó đúng là điên rồi, còn mơ tưởng chị của bọn em nữa cơ.”

“Không soi gương mà xem cái mặt mình đi, xấu xí đến , sao có thể so với chị chứ? Chị à, từ nhỏ đến lớn chị luôn là người giỏi nhất!”

Nhất Tinh và Nhất Kỳ giống như hai cún con, ánh mắt long lanh tôi.

Tôi mỉm : “Đừng coi thường người khác, ai cũng có điểm tốt riêng.”

Nhất Kỳ nhăn mặt không đồng : “Chị lúc nào cũng quá hiền lành.”

Xe lại tiếp tục nổ máy, chạy vào trong biệt thự.

Bóng dáng Lâm Vi Đồng đang giãy giụa sau lưng ngày càng xa dần, mà nụ nơi khóe môi tôi lại ngày càng sâu hơn.

Hai mươi năm rồi, Lâm Vi Đồng, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.

Xem ra Lâm Vi Đồng đã khôi phục ký ức kiếp trước rồi. Đã như , tôi càng không thể nương tay.

Như mới thú vị, đúng không?

10. Cánh cửa sự thật

Sau khi trở về, tôi có nghe ngóng một chút, nghe Lâm Vi Đồng đã ngồi rình trước cổng biệt thự từ năm năm trước rồi.

Ngày nào cũng lẩm bẩm vào bên trong, ngày nào cũng đến, ngày nối ngày, chưa từng bỏ lỡ, người ta đều nghĩ ta phát điên vì muốn gả vào hào môn.

Ngày hôm sau, sau khi ngồi rình bên ngoài biệt thự suốt một ngày một đêm, cuối cùng Lâm Vi Đồng cũng tìm cách nhờ người gửi tin vào bên trong.

Tôi vừa ăn sáng xong thì nghe quản gia với má Lâm: bên ngoài có một người phụ nữ tự xưng là con thất lạc của bà.

Choang — một tiếng giòn vang, đĩa trong tay má Lâm rơi xuống đất vỡ tan.

“Con tôi… đã trở về?”

Phía sau tôi, một người với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng sắc bén. Cô ấy luôn tròn bổn phận, lặng lẽ đứng cạnh tôi bảo vệ từng bước.

Nghe thấy câu đó, ấy chỉ hơi nâng mí mắt lên một chút.

Cô ấy chính là đứa trẻ năm xưa tôi bảo má Lâm nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, bây giờ đã trở thành vệ sĩ thân cận nhất của tôi.

Bao năm qua, dưới sự sắp đặt có chủ ý của tôi, cảm giữa ấy và má Lâm đã trở nên vô cùng gắn bó.

Nụ trên môi tôi càng lúc càng rạng rỡ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...