Kiếp trước, tôi có lòng tốt, đã cứu con của bảo mẫu khỏi tay bọn buôn người, kết quả chính tôi lại bị bắt cóc.
Hai mươi năm sau, tôi vất vả ngàn trùng mới tìm đường về nhà.
Nhưng khi trở về, tôi phát hiện bố mẹ đã nhận nuôi con của bảo mẫu, để ta thay tôi hưởng thụ tất cả thương và cưng chiều.
Em trai song sinh của tôi như hiệp sĩ, mỗi người nắm một cánh tay của Lâm Vi Đồng.
“Chị của bọn tôi chỉ có chị Vi Đồng, là con nhà quê từ đâu chui ra thế?”
Ngay cả hôn ước từ nhỏ của tôi cũng bị biến thành vị hôn phu của Lâm Vi Đồng.
Vị hôn phu đó tôi với ánh mắt đầy ghê tởm: “Nhìn lại xem, cũng xứng để so với Vi Đồng sao?”
Cuối cùng, tôi bị mọi người chèn ép đến chết, bị ném xuống biển.
Ông trời có mắt, lại cho tôi quay về đúng khoảnh khắc trước khi cứu Lâm Vi Đồng!
Lúc này, Lâm Vi Đồng đang sợ hãi cầu xin tôi giúp đỡ, tôi chỉ bình tĩnh quay người bước đi.
Kiếp này, đến lượt ta bị bán đi, sống cuộc đời của tôi.
Hẹn 20 năm sau gặp lại.
1.
“Cứu với! Tống Yên La, mau cứu em với!”
Trên chiếc xe tải nhỏ không xa, một bé đang bám lấy cửa xe, khóc lóc thảm thiết đến xé lòng.
Cảnh tượng quen thuộc này, cả đời tôi cũng không thể quên , chính là ngày tôi cứu Lâm Vi Đồng lại bị ta !
Từ khoảnh khắc đó, từng ngày từng giờ trôi qua sau này, tôi đều không quên nổi giây phút đó!
Sức lực của bé có hạn, rất nhanh sau đó, bé đã bị một mụ đàn bà lớn tuổi trong xe kéo mạnh vào trong.
“Cứu với! Chị Yên La, cứu em với!”
Kiếp trước, trên đường tan học, tôi nghe thấy tiếng cầu cứu ấy liền lập tức vứt cặp sách, lao tới, cứu Lâm Vi Đồng khỏi tay bọn buôn người.
Tôi kéo tay ta chạy vào con hẻm nhỏ, phía sau, bọn buôn người ráo riết đuổi theo.
Ngay lúc chúng tôi sắp trốn thoát, mụ đàn bà cũng gần đuổi kịp.
Lâm Vi Đồng ở phía sau hoảng loạn đến mức kéo tôi lại, rồi đẩy mạnh tôi về phía sau.
“Chị ơi, em sẽ đi gọi người tới cứu chị ngay!”
Nhưng cuối cùng, tôi mãi mãi không đợi ta quay lại.
Tôi bị mụ đàn bà bắt đi, bị bán vào vùng núi sâu, trở thành cái gọi là “máy đẻ”, liên tiếp sinh tám đứa con, trâu ngựa suốt nửa đời người.
Còn Lâm Vi Đồng thì trốn thoát thành công, tự nhận là người đã cứu tôi, bố mẹ tôi tràn đầy tội lỗi và áy náy nhận nuôi, sống một đời sung sướng dưới danh nghĩa con nuôi của gia đình tôi.
Thấy tôi không phản ứng, Lâm Vi Đồng lập tức thay đổi lời :
“Mau bắt ta đi! Cô ta là con nhà giàu, bắt sẽ bán giá hơn! Đừng bắt tôi, a a a a a—!”
Cả nhóm người trên xe đồng loạt về phía tôi.
Tôi không hề do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
Lần này, đến lượt ta phải sống cuộc đời của tôi ở kiếp trước rồi.
Hẹn 20 năm sau gặp lại.
2.
Lâm Vi Đồng là con của Lâm bảo mẫu.
Biết con bị bắt cóc, má Lâm ngày ngày đẫm lệ, khóc đến mức không thể thốt nên lời.
Nhưng như thế thì gì? Giống như kiếp trước của tôi, chẳng thể thay đổi điều gì cả.
Những dãy núi sâu hun hút kéo dài bất tận, thậm chí không có cả tín hiệu, núi này cao hơn núi kia.
Ước chừng bây giờ Lâm Vi Đồng chắc cũng đã bị đưa đến nơi đó rồi.
Má Lâm khóc rất thương tâm, bà chỉ có một đứa con , cũng giống như bố mẹ tôi chỉ có mình tôi.
Sau khi mất tôi, bố mẹ tôi lúc đầu cũng đau lòng như má Lâm .
Nhưng về sau, vì sự chăm sóc chu đáo của Lâm Vi Đồng, cộng thêm cái gọi là “ân cứu mạng” của ta, họ đã nhận nuôi ta.
Bố mẹ tôi đem toàn bộ cảm dành cho đứa con duy nhất – là tôi – trao hết cho Lâm Vi Đồng.
Phòng ngủ công chúa của tôi trở thành của ta, trường quý tộc của tôi cũng là của ta, cả đàn violin và piano cũng bị ta lấy mất.
Tôi uất ức, Lâm Vi Đồng cướp bố mẹ tôi, cướp em trai tôi, cướp cả vị hôn phu của tôi.
Khi tôi trở về nhà, tất cả đã là chuyện đã rồi.
Cha không thương, mẹ không , rõ ràng là tiểu thư danh gia vọng tộc mà sống chẳng khác gì kẻ ăn xin.
Cuối cùng, Lâm Vi Đồng thừa nhận với tôi, lúc trước ta cố ý đẩy tôi ra, chính mắt thấy tôi bị bắt đi rồi mới yên tâm quay về nhà, thậm chí ta còn chẳng thèm báo cảnh sát.
Tôi giải thích với bố mẹ, giải thích với vị hôn phu, giải thích với em trai ruột, đổi lại chỉ là ánh mắt thất vọng và khinh thường từ họ.
“Ở quê đúng là khiến con hư hỏng rồi, từ khi con về, Vi Đồng đã đối xử với con tốt như thế, mà con còn dám vu khống cho nó. May mà người bị bắt đi là con.”
“Chắc chắn là vì con quá độc ác nên ông trời cũng không dung thứ! Những gì con trải qua đều là đáng đời!”
Lâm Vi Đồng, đúng là giỏi thật, tài lấy lòng người của không biết trong núi sâu còn dùng không?
3.
Đối mặt với nỗi đau của má Lâm, tôi thỉnh thoảng lại đến bên bà để an ủi, khuyên nhủ.
Một thời gian sau, cảm của má Lâm cũng dần nguôi ngoai, vẫn không ngừng đau buồn.
Bà tôi đầy biết ơn: “Tiểu thư, thật tốt bụng, may mà có chăm sóc tôi suốt thời gian qua.”
Tôi mỉm : “Không cần gọi cháu là tiểu thư nữa, sau này cứ gọi cháu là Yên La đi. Dì có thể xem cháu như một người con nuôi khác của dì.”
Má Lâm vội vã xua tay, đầy lo lắng: “Sao có thể thế ? Tiểu thư, cao quý như …”
Tôi cúi đầu, giọng chùng xuống: “Lúc đó, dù cháu đã cố gắng hết sức để cứu Vi Đồng, ấy vẫn bị bắt đi, cháu cảm thấy rất áy náy…”
Vừa nghe , má Lâm ôm chầm lấy tôi: “Tiểu thư, không cần phải tự trách mình đâu. Có lẽ đây là số mệnh rồi. Cô đã từng cố gắng cứu Vi Đồng, tôi đã vô cùng cảm kích rồi!”
Tôi khẽ cong khóe môi nơi má Lâm không thấy: “Má Lâm, hay là dì thử nhận nuôi một bé khác đi?”
Lần này, má Lâm không phản đối.
4.
Tôi đích thân đưa má Lâm đến trại trẻ mồ côi. Ban đầu, bà muốn nhận nuôi một bé trai để nối dõi tông đường, tôi đã kiên quyết từ chối.
Đã là vật thay thế cho Lâm Vi Đồng thì nhất định phải giống y hệt mới thú vị.
Tôi để ý đến một bé đang giành đồ ăn với chó hoang.
Cô bé đen nhẻm, gầy gò, đánh nhau lại vô cùng gan lì.
Đặc biệt là ánh mắt đầy bướng bỉnh và kiên cường không chịu khuất phục, khiến tôi rất có cảm .
Có hoang dã, có cá tính, gặp phải kiểu “trà xanh” như Lâm Vi Đồng, e là mấy trò giả vờ yếu đuối của ta sẽ bị đánh cho tan nát.
“Chính là bé này.” Tôi chỉ nhẹ vào đầu bé.
“Má Lâm, dì nhất định sẽ thích bé thôi.”
Má Lâm không hiểu vì sao tôi lại chọn đứa bé bẩn thỉu này, chỉ cần là điều tôi , má Lâm đều xem như thánh chỉ.
“Tiểu thư đã tốt, thì là tốt.”
5.
Vừa về đến nhà, cánh cửa hoàn toàn từ đá Tourmaline paraiba, cả bức tường đều xây bằng kệ sách gỗ óc chó, dưới chân là sàn kính khảm lam ngọc biển sâu.
Đây mới là nơi tôi nên ở, chứ không phải cái xó núi nghèo khổ đó.
Thấy hai em trai sinh đôi đang ngồi trên ghế sofa, tôi nở một nụ dịu dàng với họ.
Chúng liền như hai con ch.ó nhỏ, nhào tới ôm lấy cánh tay tôi.
“Chị, chị về rồi!”
“Chị, em nhớ chị lắm!”
Tôi xoa đầu từng đứa một, chúng tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
“Chị ra ngoài giúp má Lâm nhận nuôi một con , nếu sau này gặp bé, đừng có bắt nạt nó đấy.”
Hai đứa nhau, đồng thanh đáp: “Biết rồi, chị à!”
“Chị gì tụi em dám không nghe sao~”
Những năm gần đây, tôi không còn quản thúc tụi nó như trước nữa, không cho chúng biết cái gì đúng, cái gì sai, cái gì nên hay không nên .
Tôi giống như Lâm Vi Đồng của kiếp trước, mặc kệ chúng gì, luôn dịu dàng bao dung.
Không muốn học? Được. Muốn chơi game? Được. Gây họa? Tôi giải quyết.
Chúng có thể tha hồ chuyện, vô lo vô nghĩ, không cần học hành, chỉ cần vui chơi là đủ.
Dần dần, chúng ngày càng lệ thuộc vào tôi, ngày càng nghe lời tôi hơn.
Chúng sẽ trở thành thanh kiếm trong tay tôi, giúp tôi giải quyết mọi chướng ngại trên đường.
Tôi nhớ kiếp trước, tôi cứ nghĩ là do tôi rời nhà quá lâu, hay do tôi đã điều gì sai nên hai đứa em mới ghét tôi đến thế.
Tôi tưởng đó là lỗi của mình.
Cho đến một lần tôi vô bước vào phòng chúng, thấy trên tường dán đầy ảnh chụp lén Lâm Vi Đồng, đủ mọi góc độ, kể cả riêng tư.
Tôi nôn ra tại chỗ.
Thì ra bọn chúng lại có quan hệ như sao?
Bảo sao mỗi lần con trà xanh kia vừa khóc, hai đứa em tôi liền lao lên “người bảo vệ công lý”.
“Có loại phụ nữ như chị , thật mất mặt.”
“Mọi thứ trong nhà này đều là của Vi Đồng, cút về quê của đi, đừng hòng tranh giành với chị ấy!”
Không biết kiếp này, thanh kiếm trong tay các em tôi liệu có quay ngược lại, chỉ vào người con mà kiếp trước chúng thương nhất không.
Bạn thấy sao?