8
Nói trắng ra – là đứa bé ngu ngốc.
Tin này đối với Triệu Ngọc Doanh chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang.
Trong lòng có nỗi uất, ắt phải tìm người trút giận. Mà trong Hầu phủ này, ngoài ta ra, nàng còn có thể trút vào ai?
Chỉ là… đó là nàng tưởng thế thôi.
“Phu nhân, lòng dạ người sao lại ác độc đến !”
“An nhi vốn đã có tật bẩm sinh, vì cớ gì phu nhân còn không buông tha, còn dám hạ dược biến con ta thành đứa ngu ngốc?”
Ta thẳng vào ánh mắt chất chứa hoài nghi của mẹ chồng và Tiêu Nhuận, trầm giọng quát lớn:
“Triệu thị, ngươi chớ có ăn hàm hồ, vu vạ lung tung!”
“Lời ngươi , có chứng cứ gì không?”
Triệu Ngọc Doanh vẫn nức nở, khóc thút thít:
“Cả Hầu phủ đều nằm trong tay phu nhân, thiếp thân mang con, đã sớm tự giam mình trong viện chẳng dám bước ra nửa bước, cầu xin phu nhân thương , buông tha cho mẹ con thiếp thân đi mà!”
Ta lạnh mặt, nghiêm nghị quát:
“Triệu thị! Con ngươi vốn đã có bệnh từ trong thai, đừng có mang cái bô phân đổ sang đầu người khác!”
Triệu Ngọc Doanh lúc này đã không còn giữ mồm miệng:
“Cả Hầu phủ ngoài ngươi ra, còn ai có thể hài nhi của ta? Chẳng qua là sợ hài nhi của ta lớn lên sẽ uy hiếp địa vị của trưởng tử nhà ngươi!”
“Ha!”
Một tiếng khẽ vang lên từ miệng ta — bị lời nàng ta chọc cho tức mà .
“Hài tử của một tiểu thiếp, lại còn mang tật từ trong bụng mẹ, mà ngươi cũng dám là có thể uy hiếp đến địa vị của trưởng tử ta?”
“Triệu thị, dã tâm của ngươi không nhỏ đâu đấy!”
“Chi thị, ngươi vô lễ!”
Mẹ chồng lập tức quát lớn, giọng mắng oang oang.
“Là chủ mẫu Hầu phủ, sao có thể ăn thô tục như thế?”
“Phu nhân, đừng khiến mẫu thân tức giận.”
Tiêu Nhuận đứng dậy, ra vẻ dịu hình, vỗ về mẹ chồng:
“Phu nhân, nàng cũng quá lời. Doanh nhi chỉ vì hài tử mà năng lỡ lầm. Nếu việc không phải do phu nhân , thì chẳng ai quy tội cả, lời lẽ vừa rồi quả thật khó nghe.”
“Là chủ mẫu Hầu phủ, sao có thể…”
Ta cắt ngang lời hắn, chẳng buồn khách sáo:
“Hầu gia cũng biết ta là chủ mẫu Hầu phủ ư? Nếu người ngoài không hay, còn tưởng ta chỉ là kẻ chuyên chịu đòn thay cho mọi người!”
“Trong phủ ai ai cũng trút giận lên đầu ta, việc thì giao cho ta, lỗi cũng đổ lên ta!”
“Việc trong phủ vốn đều do ngươi phụ trách, nếu không hỏi ngươi thì hỏi ai?” – mẹ chồng hùng hồn chất vấn.
“Ý mẫu thân là, chuyện Tiêu Cảnh An có tật cũng phải do ta chịu trách nhiệm?”
“Phu nhân, mẫu thân không có ý đó đâu…” – Tiêu Nhuận cố xoa dịu, bộ dạng như kẻ giảng hòa.
Nhưng ta biết rõ, hắn chẳng qua chỉ là kẻ khuấy nước đục, tưởng mọi chuyện lấp liếm cho qua là xong.
Giống như dùng tấm vải trắng che phủ lên rác rưởi, rồi giả vờ tất thảy đều sạch sẽ.
“Thưa mẫu thân, chuyện của Cảnh An còn chưa điều tra rõ ràng, đã vội quy kết lên đầu phu nhân, e rằng quá hồ đồ.”
“Hầu gia?”
Triệu Ngọc Doanh bèn quay sang Tiêu Nhuận, vẻ mặt đầy ấm ức.
Tiêu Nhuận lúc này lại tỏ rõ sự phiền chán trong đáy mắt:
“Ngay cả một đứa trẻ cũng chẳng chăm sóc , còn náo loạn cả Hầu phủ, ngày nào cũng khiến người khác không yên.”
“Triệu thị, ngươi hãy về viện trước mà chăm sóc Cảnh An. Ta sẽ cho mời thêm đại phu, tìm cách chữa trị.”
Tiêu Nhuận vốn là người ít khi nổi giận, bởi câu này khiến Triệu Ngọc Doanh kinh sợ đến nỗi không thốt nổi lời nào, chỉ cắn môi rồi rời đi trong ấm ức.
Sau khi nàng rời đi, mẹ chồng cũng viện cớ rút lui, trong sân chỉ còn ta và Tiêu Nhuận.
Không còn ai chứng kiến, hắn liền gạt bỏ hết thể diện, hỏi thẳng ta:
“Việc của Cảnh An, có phải do nàng không?”
Ta không trả lời ngay, chỉ thong thả sang chuyện khác:
“Nếu ta nhớ không lầm, mẫu thân và mẫu thân của Triệu Ngọc Doanh là một đôi song sinh, đúng không?”
“Đúng , chuyện đó thì có liên can gì tới câu hỏi của ta?”
Tiêu Nhuận nóng nảy hỏi dồn, ta chỉ mỉm điềm đạm:
“Thật ra, ta chỉ là cờ nghe một chuyện rất thú vị, muốn kể Hầu gia nghe một chút.”
“Lúc này mà còn tâm trí kể chuyện?”
“Hầu gia đừng nóng, nghe ta đã.”
“Có người từng , người cùng huyết thống thân cận, nếu kết hợp với nhau, sẽ rất dễ sinh ra hài nhi không lành lặn.”
Tiêu Nhuận nghe , mặt mũi tái đi, không thể tin nổi:
“Nàng… nàng đang vớ vẩn gì ?”
“Hầu gia không tin ư? Lúc mới nghe ta cũng chẳng tin, chuyện này thực ra cũng chẳng hiếm.”
“Xưa nay người đời thích cưới gả trong họ, ta bèn sai người âm thầm dò hỏi. Ai ngờ… quả thật có chứng cứ!”
Bạn thấy sao?