4
Hồng Châu như hiểu ra điều gì, vẻ mặt kích lộ rõ:
“Nô tỳ hiểu rồi! Phu nhân muốn dùng những món dầu mỡ ấy thử xem Triệu di nương có mang thai hay không!”
“Nếu nàng ta thật sự có thai mà ăn vào khó chịu, thì tự mình xảy thai, như thế cũng chẳng thể đổ lỗi lên đầu phu nhân !”
Ta liếc mắt nàng:
“Ai ta muốn thai nhi của Triệu di nương?”
Tiểu nha đầu này, nghĩ đến đâu mà lắm thế, ta lườm nàng một cái.
May thay, chuyện năm đó là giao cho Lục Châu . Lục Châu lớn tuổi hơn, tính lại trầm ổn cẩn trọng.
Việc ấy xử lý cực kỳ chu toàn, đã là chuyện trong nội viện, mà nàng còn tìm nhiều ví dụ hợp hợp lý, lại không bị ai phát hiện – thật là có bản lĩnh.
“Ta chỉ muốn thử xem nàng ta có thai hay không, chỉ là để phòng thân mà thôi. Nhỡ đâu nàng lại bày mưu hãm ta, ta cũng còn có chuẩn bị.”
Hồng Châu gật đầu khâm phục:
“Phu nhân thật là cẩn trọng. Phòng người vẫn là cần thiết. Nô tỳ sẽ lập tức xuống bếp phân phó.”
Kiếp trước, nếu Triệu Ngọc Doanh sớm nàng đã mang thai, ta nào dám nàng quỳ, lại càng không thể khiến nàng sảy thai.
Ban đầu ta còn ngờ rằng, nàng mang thai chưa bao lâu, chính mình còn chẳng hay.
Nhưng phản ứng sau đó, nàng rõ ràng biết rõ mình có thai, lại cố ý chọc giận ta khiến ta ra tay, rồi dùng đứa nhỏ để đổ vạ.
Đó là đứa con đầu tiên của nàng! Sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế, đem cả cốt nhục ra mồi câu?
Theo như những gì ta nghe trước lúc chết, ta càng tin rằng: nàng đã biết đứa bé kia khó giữ, mới nhân cơ hội đó kéo cả ta – đương gia chủ mẫu – xuống nước.
Đổi một đứa bé vốn chẳng thể giữ lại, lấy mạng danh của ta, chẳng phải quá đáng giá sao?
Chỉ là một canh giờ quỳ thôi, hôm ấy chẳng gió chẳng mưa, đến nắng cũng không có, mà thân thể nàng xưa nay lại không yếu, sao có thể sảy thai?
Nếu đã thế… đời này, ta liền đem chuyện nàng mang thai công khai rõ ràng.
Ta tránh không , chẳng lẽ còn không giấu ?
Thật ra ta còn mong nàng lần này có thể thuận lợi hạ sinh.
Ta muốn biết, nàng rốt cuộc có cái phúc phận đó hay không?
Rốt cuộc… sẽ sinh ra cái gì!
“Mẫu thân, đây là cá tươi vừa đưa vào phủ sáng nay, tiết trời hiện tại rất hợp để dùng cá. Con dâu đã sai nhà bếp nấu thành canh, mời mẫu thân nếm thử.”
“Hầu gia cũng nếm một chút.”
Ta khẽ gật đầu, rồi dặn dò nha hoàn đứng cạnh:
“Cho Triệu di nương một bát nữa.”
Thông thường mà , thân phận như Triệu Ngọc Doanh – chỉ là một tiểu di nương – căn bản không có tư cách ngồi đồng bàn cùng ta và Hầu gia.
Nhưng ai bảo nàng là cháu ruột của mẹ chồng ta?
Bởi , trong cái Hầu phủ này, ngoài danh phận ra… đãi ngộ của nàng cũng chẳng kém gì chính thất.
“Ọe ~”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Triệu Ngọc Doanh bắt đầu nôn khan.
Trong lòng ta vui như mở cờ, bề ngoài vẫn ra vẻ lo lắng quan tâm:
“Muội muội sao thế? Có phải món ăn hôm nay không hợp khẩu vị muội?”
Mẹ chồng thì ngược lại, chẳng hề che giấu nỗi hân hoan trên nét mặt, toàn tâm toàn ý đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Ngọc Doanh, hệt như ánh sao soi chiếu.
“Doanh nhi chẳng lẽ là… đã có thai?”
“Lần nguyệt sự trước là khi nào?”
Mẹ chồng ra lời này cũng chẳng kiêng dè gì Tiêu Nhuận – một nam nhân còn đang ngồi cạnh.
Tiêu Nhuận lúc ấy sắc mặt thoáng biến đổi, vừa như mừng rỡ, lại như bối rối, khó cũng chẳng ra lời.
Triệu Ngọc Doanh khẽ liếc chàng một cái, rồi e lệ cúi đầu, nhỏ như muỗi kêu:
“Tháng này hình như có muộn mấy ngày…”
Mẹ chồng hệt như đã khẳng định chắc chắn điều gì, liền phân phó một nha hoàn:
“Mau đi mời phủ y đến xem cho Doanh nhi!”
Chẳng bao lâu, nha hoàn kia dẫn vào một vị lão y đã qua ngũ tuần.
Mẹ chồng vội vã :
“Phủ y, mau bắt mạch cho Triệu thị.”
Một lúc sau, vị phủ y thu tay lại, cúi người khom lưng:
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng… Hầu gia.”
Ánh mắt lão y khi ta mang theo chút thương , dứt khoát bỏ qua ta mà quay sang hành lễ với Tiêu Nhuận:
“Triệu di nương đã có hỉ hơn một tháng.”
“Tốt, tốt, tốt!”
Mẹ chồng mừng rỡ nắm chặt tay Triệu Ngọc Doanh:
“Ban thưởng!”
“Lão phu nhân,” – phủ y lại có chút khó xử lên tiếng – “thai khí tuy có, tháng còn nhỏ, thai tượng chưa ổn. Nếu không cẩn thận an dưỡng, chỉ sợ… khó giữ tròn.”
Vẻ vui mừng của mẹ chồng lập tức bị một chậu nước lạnh dội xuống.
“Vậy… phải thế nào mới tốt đây?”
“Phủ y, ngươi nhất định phải giữ cho thai nhi trong bụng Doanh nhi!”
“Xin lão phu nhân yên tâm, lão thân nhất định dốc toàn lực.”
Hừ, thế thì ta cũng nên tìm đường thoát thân cho sớm, miễn phải bị vấy bụi một lần nữa.
Bạn thấy sao?